Đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc Lục Cẩn Y bị bắt rời đi. Hồ Nhất Thiên vô cùng lo lắng cho cô nhưng ngoặt một nỗi là lần trước anh đã bị bọn người của Vương Tiêu Thất đánh tới mức bị thương quá nặng, nghỉ ngơi mất mấy hôm rồi mãi mới có thể tự mình ngồi dậy được.
"Thiên, cháu dậy rồi đấy à? Cô có nấu một chút chè, cháu có muốn ăn thử không?" Một người quản lí ở nơi này đi vào để thăm anh, tiện thể còn cầm cho anh một bát chè mà bà ấy vừa mới lâu không lâu. Bà ấy là người sống ở đây lâu nhất, tính tình rất hiền lành và rất hay quan tâm tới người khác.
Cả mấy ngày nay bà ấy thấy Hồ Nhất Thiên vẫn luôn không muốn trò chuyện với người khác thì cảm thấy vô cùng đau lòng. Bình thường Hồ Nhất Thiên là người luôn luôn tràn đầy năng lượng, vui vẻ có ai mà không biết? Bây giờ tự nhiên lại trở lên im lặng và trầm tính thế này, thử hỏi bà có thể không xót xa sao được.
"Cháu không ăn đâu. Bà cứ đem ra cho mọi người đi." Hồ Nhất Thiên lịch sự từ chối bà, ánh mắt vẫn lộ rõ một vẻ buồn rầu hệt như những ngày trước đó.
Thật cũng chẳng thể hiểu vì sao Hồ Nhất Thiên lại vì chuyện của Lục Cẩn Y mà buồn nhiều đến vậy nữa. Không phải cô ấy cũng chỉ mới chuyển đến đây có mấy ngày thôi sao? Bà quản lí thầm nghĩ. Tuy bà ấy không biết rõ hoàn cảnh của cô thế nào mà lại phải chuyển đến đây nhưng ở đây đâu có thiếu những hoàn cảnh khó khăn? Thậm chí còn khó khăn nhiều hơn Lục Cẩn Y là đằng khác ấy chứ? Và tất cả bọn họ đều cần Hồ Nhất Thiên chứ không riêng gì một mình Lục Cẩn Y hết.
"Vậy cũng được." Bà quản lí vốn định rời đi ngay vì ngại làm phiền Hồ Nhất Thiên nhưng rồi bà lại vẫn không nhịn được, mở lời nhắc nhở anh. "Cô biết là cháu lo cho Lục Cẩn Y, cô cũng rất lo cho con bé nhưng có lẽ là con bé sẽ ổn thôi. Còn cháu, cháu nên nghỉ ngơi cho tốt rồi sớm trở lại là Hồ Nhất Thiên như trước kia đi. Chứ cháu mà cứ buồn như vậy thì mọi người ở đây sẽ buồn lắm đấy! Cháu xem, con bé Lan kia mấy hôm nay đều khóc lóc muốn được cháu cõng đi chơi đó còn gì?"
Hồ Nhất Thiên biết chứ? Anh biết là anh như vậy thì rất ảnh hưởng tới người khác nhưng để mà vui vẻ trong khi Lục Cẩn Y còn chưa rõ tình hình ra sao thì thật sự là anh không thể nào vui nổi. Hình ảnh cô bị kéo đi một cách đầy thô bạo vẫn luôn khiến anh cảm thấy mình cần phải làm gì đó để giúp cô.
"Cháu xin lỗi vì đã khiến mọi người phải lo lắng nhưng cháu không thể bỏ mặc làm ngơ, không quan tâm tới Lục Cẩn Y được. Cô ấy rất sợ tên đàn ông đó, cháu đã chứng kiến sự sợ hãi của cô ấy không chỉ một mà tận tới hai lần nên cháu..."
Hồ Nhất Thiên chưa kịp nói hết câu, bà quản lí đã ngay lập tức chen lời cảnh báo anh.
"Nên cháu muốn giúp con bé? Cháu có biết người đàn ông tự xưng là chồng của con bé là ai không? Anh ta có tiền, có địa vị trong xã hội, còn cháu, cháu chẳng là ai trong mắt anh ta cả đâu. Cháu muốn giúp Lục Cẩn Y tức là đang đối đầu trực tiếp với anh ta đấy! Lấy trứng chọi đá là điều không thể được."
"Kể cả có là trứng chọi đá đi chăng nữa thì cháu vẫn muốn thử. Cháu trước giờ chưa từng thua bất cứ ai và lần này cũng sẽ như thế thôi." Hồ Nhất Thiên ngang bướng không chịu nghe lời người quản lí khuyên răn mình. Trong đầu chỉ mặc định rằng nhất định phải giúp Lục Cẩn Y được sống cuộc sống cô ấy hằng mong ước.
Cứ thế, ngay buổi chiều hôm đó Hồ Nhất Thiên đã đi tới phòng của Lục Cẩn Y từng ở đây trước đó, lục tìm số điện thoại liên lạc của cô và thử gọi.
"Alo, cho hỏi ai đấy ạ?" Dì Dương ở đầu dây bên kia nhận điện thoại.
Hồ Nhất Thiên thấy không phải là Lục Cẩn Y nghe máy nên có chút phân vân không biết có nên nói tiếp hay không, sợ là nếu như nói tiếp thì người này rất có thể sẽ báo lại với Vương Tiêu Thất.
"Cho hỏi là ai vậy ạ?" Dì Dương kiên nhẫn hỏi thêm một câu nữa.