Lục Cẩn Y không thể nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tiêu Thất hiện tại, chỉ cảm nhận được bản thân mình đang nằm dưới thân anh thôi cũng đủ để cô thấy sợ hãi rồi. Cô không biết anh tính làm gì, chỉ mong là anh sẽ dọa thôi rồi bỏ đi.
Nhưng hình như Vương Tiêu Thất không hề doạ cô. Anh tính làm thật.
"Đừng mà. Xin anh đấy! Đừng làm trò ghê tởm đó với tôi." Lục Cẩn Y khóc lóc cầu xin anh.
"Tại sao chứ? Tôi với cô vẫn đang còn là vợ chồng. Chuyện gì cũng có thể làm được." Vương Tiêu Thất rõ ràng thấy Lục Cẩn Y đang rất sợ nhưng anh vẫn muốn hành hạ cô. Muốn dạy cho cô nhớ một điều rằng cô không bao giờ được phép làm trái lời anh hay tự ý rời đi khi anh chưa cho phép.
Anh nhất định muốn cô phải ngoan ngoãn như hai năm qua cô vẫn làm...
"Vương Tiêu Thất... anh đừng lại gần tôi..." Lục Cẩn Y run run giọng nói. Đã vậy cô còn không thể nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này, như thế càng khiến cô sợ hãi, mỗi lúc một lùi ra xa hơn.
"Gọi tôi là Vương Tiêu. Giống như cô vẫn thường gọi tôi đấy!" Vương Tiêu Thất lạnh lùng.
"Không..."
"Tôi nói là gọi tôi là Vương Tiêu. Cô bị điếc à?" Vương Tiêu Thất tức giận gầm gừ, một tay nắm chân cô kéo cô sát lại gần mình.
Lục Cẩn Y có thế nào cô cũng không chịu gọi Vương Tiêu Thất với cái tên là Vương Tiêu nữa. Đối với anh, cái tên đó đơn giản chỉ là một sự lố bịch do cô cố tình nghĩ ra để gây chú ý với anh nhưng đối với cô mà nói thì hai chữ Vương Tiêu đó lại mang rất nhiều ý nghĩa, rất nhiều tâm tư, tình cảm của cô,… chỉ là bây giờ cô không còn muốn yêu anh nữa, không muốn bản thân có bất kì một mối liên quan nào với anh cả, thế nên cái tên Vương Tiêu kia cuối cùng vẫn chỉ là một tên gọi riêng, không hơn, không kém…
“Tại sao phải ép tôi như vậy?” Lục Cẩn Y đau lòng nói. “Không phải anh luôn nói tôi nên biến khỏi cuộc đời của anh sao? Nói tôi đê hèn phá vỡ hạnh phúc của anh và Tố Ái Nhi. Bây giờ cô ta trở lại rồi. Tôi cũng đã thành toàn cho hai người đến bên nhau rồi còn gì?”
“Im miệng! Tôi không cho phép cô nhắc tới cô ta ở đây!” Vương Tiêu Thất vẫn hận những gì Tố Ái Nhi đã làm với mình thế mà lúc này Tư Nhĩ nhắc tới tên cô ta càng khiến cơn tức giận của anh dễ bị mất kiểm soát hơn.
“Vì sao chứ? Hay là anh thay lòng đổi dạ rồi? Thích tôi rồi sao?” Lục Cẩn Y tỏ rõ thái độ bất cần, cô không xem cơn tức giận của Vương Tiêu Thất ra gì nữa, cố tình chọc giận anh chỉ với mục đích có thể thoát thân.
“Cô là đang cố tình khiêu khích tôi? Nghĩ tôi không dám làm chuyện đó với cô sao?” Vương Tiêu Thất bị Lục Cẩn Y mỉa mai như thế đương nhiên là rất tức giận nhưng anh không bỏ đi, trái lại còn bị thu hút bởi thái độ cự tuyệt này của cô.
“Anh dám?!”
“Tôi có gì mà không dám? Đừng nghĩ là có thể khiêu khích tôi với mấy lời giận dỗi trẻ con đó của cô.” Vừa nói, Vương Tiêu Thất vừa hoạt động linh tinh, tay anh bấy giờ đã không để đúng vị trí mà chạm nhẹ vào ngực cô.
Lục Cẩn Y cảm nhận được tay anh đang bắt đầu động chạm cô thì ngay lập tức mò mẫn giữa chặt lấy hai tay anh. Cả người đều chống cự không cho anh được phép làm bậy.
“Anh không có quyền được làm như thế với tôi. Đơn ly hôn tôi đã gửi đi rồi, chúng ta sớm muộn cũng sẽ là người dưng nước lã, nếu muốn, mời anh đi tìm người khác để dập tắt dục vọng. Còn tôi thì không thể làm trò bẩn thỉu đó được.”