Em Là Người Thứ Ba

Chương 93: Kết thúc.




Khi Phó Nhược Hằng tỉnh lại đã là chuyện của một ngày sau.

Vừa mới tỉnh dậy hắn đã thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện, trên tay cắm đầy ống truyền dịch. Hắn vội vàng giật phăng mớ dây truyền dịch đang cắm, bước xuống giường muốn bỏ đi tìm cô nhưng chân hắn vô lực, vừa đi được hai bước hai chân đã không còn chút sức ngã khụy xuống đất.

Vừa hay lúc này thư ký Chu vừa bước vào, nhìn thấy hắn ngã như vậy liền tiến lên chạy đến đỡ lấy.

“Phó tổng, ngài có làm sao không?”

Phó Nhược Hằng được thư ký Chu đỡ lên, vôi vàng nắm lấy tay anh chất vấn.

“Trình Ý đâu? Vợ tôi đâu rồi?”

“Hôm nay là ngày đưa tang của phu nhân.”

“Không thể nào. Trình Ý không thể chết được… không thể chết được.” Phó Nhược Hằng liên tục lắc đầu, giống như không thể chấp nhận được hiện thực này.

“Phó tổng, là thật. Phu nhân chết rồi, xin ngài đừng như vậy nữa được không?”

Phó Nhược Hằng ngồi thất thần trên giường, khuôn mặt trắng bệch, mở miệng:

“Cậu mau đưa tôi về nhà đi.”

“Nhưng sức khỏe của ngài vẫn chưa tốt lên.”

“Tôi muốn về nhà, tôi ghét ở trong bệnh viện.”

Khi ông nội đến Phó Viên tìm hắn, ông bước vào phòng ngủ của Phó Nhược Hằng và Trình Ý lúc trước, nhìn thấy Phó Nhược Hằng ngồi đó, ánh mắt vô hồn, dưới đất la liệt đều là vỏ chai rượu.

Từ lúc từ bệnh viện trở về Phó Nhược Hằng vẫn luôn như vậy, cho dù ai có hỏi như thế nào, anh cũng không chịu mở miệng nói một lời nào. Cả ngày cứ nhốt mình trong phòng kín, dùng rượu và thuốc lá làm bạn.

Trình Ý chết rồi, trái tim của Phó Nhược Hằng cũng chết theo.

Đối với anh bây giờ mà nói, chẳng có nghĩa lý gì trên đời. Nhìn sang tấm ảnh cưới bị cô vứt lại bây giờ được anh treo lên. Đây là thứ duy nhất cô để lại cho anh trên thế gian này.

Trình Ý quả thật rất tàn nhẫn, cô hận anh đến trừng phạt anh sống người không ra người ma không ra ma. Anh cũng không dám đến viếng mộ cô.

Cô nói cả đời này cô không muốn gặp lại anh nữa. Anh liền không dám đến đối diện với cô. Cả ngày chỉ có thể ngắm nhìn bức ảnh cưới trên tường mà nhắc nhở đến những năm tháng của hai người.

Nhưng hình như giữa hai người còn chưa từng có một phút giây ngọt ngào nào, anh chỉ toàn làm cô đau khổ mà thôi.

Sự đau khổ của anh chẳng là gì so với nỗi đau mà cô phải chịu.

Anh khóc vì cô nhưng cô đã khóc vì anh rất nhiều lần mỗi đêm lạnh lẽo đó. Anh cũng nên học cách nếm trải đi thôi.

Hắn còn đích thân đến tìm Lâm Tư Hạ để chất vấn cô ta. Lâm Tư Hạ bây giờ rất thê thảm, mỗi ngày ở trong khu ổ chuột phải phục vụ mười người đàn ông một ngày. Có khi còn phải phục vụ một lần năm người đàn ông cùng lúc, bị đánh đập, bị đem ra như một món đồ chơi vậy.

Lâm Tư Hạ giật mình trong cơn đau thể xác, mỗi ngày đều là ghê tởm bản thân mình vạn lần. Có nhiều lần cô ta muốn tự tử nhưng đều bị thuộc hạ của Phó Nhược Hằng phát hiện kịp lúc nên không thể chết được.

So với cảm giác chết, sự sống đối với cô ta còn kinh khủng hơn gấp bội. Trong cơn mơ hồ cô ta thấy hiện ra khuôn mặt của Phó Nhược Hằng đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cô ta còn tưởng là bản thân bị ảo giác cho đến khi Phó Nhược Hằng đứng trước mặt cô ta, Lâm Tư Hạ khóc lóc khổ sở níu lấy tay anh.

“Nhược Hằng, em chỉ trót dại thôi. Xin anh hãy tha cho em, em thực sự không chịu nổi hành hạ như vậy nữa.”

“Chẳng phải cô thích ngủ với đàn ông lắm hay sao?” Giọng của Phó Nhược Hằng chỉ khàn khàn, muôn phần chế giễu.

“Không có, Nhược Hằng, em chỉ muốn ngủ với anh. Cho dù em làm ra nhiều chuyện độc ác như vậy nhưng chưa từng phản bội anh một lần nào cả. Em yêu anh, thực sự rất yêu anh.”

“Yêu tôi? Tôi vốn dĩ không cần thứ tình yêu dơ bẩn của cô.”

“Lâm Tư Hạ hôm nay tôi đến không phải là để tâm sự với cô. Tôi muốn hỏi cô, Trình Ý là do cô sai người giết chết có đúng không?”

Lâm Tư Hạ hoang mang nhìn Phó Nhược Hằng, còn không biết nên biện minh cho việc làm của mình như thế nào. Bởi vì cô ta biết chọc giận Phó Nhược Hằng không thể sống được.

Phó Nhược Hằng nhìn chằm chằm Lâm Tư Hạ, giống như muốn nhìn xuyên thấu trái tim người phụ nữ này, tại sao lại có thể độc ác như vậy?

“Cô không cần chối cãi, tài xế lái xe gây tai nạn đã thừa nhận hết cả rồi.”

“Vậy… vậy anh định trừng phạt em thế nào đây? Đem em giao cho cảnh sát hay là giết chết em.”

Phó Nhược Hằng chỉ cười, một nụ cười vô cùng lạnh lẽo khiến cho con người ta cảm thấy sợ hãi.

“Không, tôi phải để cô ở đây, nếm trải mùi vị sống không bằng chết. Từ từ giày vò cô như vậy còn đau đớn hơn cả cái chết. Lâm Tư Hạ đây là sự trừng phạt cho tội lỗi của cô.”

Nói xong Phó Nhược Hằng liền rời đi. Anh nghĩ kỹ rồi, đối với một con người không từ bất kỳ thủ đoạn nào như Lâm Tư Hạ, chết thôi thì quá dễ dàng cho cô ta.

Anh sẽ thay Trình Ý giày vò cô ta, để cô ta muốn chết mà chết không được. Như thế cũng coi như bù đắp phần nào lỗi lầm của anh.

Khi ông nội bước vào, nhìn thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma kia của hắn,liền nổi cơn thịnh nộ, ông đi đến giơ gậy lên định đánh vào người hắn nhưng lại thôi.

Nếu như không phải hắn ngu muội, mọi chuyện cũng không đến mức không thể cứu vãn được như hiện tại.

“Thằng nghịch tử này, mày làm cái trò gì vậy hả?”

“Ông ơi, Trình Ý chết rồi. Cô ấy đã vĩnh viễn bỏ con mà đi rồi. Con sai rồi, nếu như con nghe lời ông sớm thì con đã không phải đánh mất cô ấy.”

“Mày tưởng mày làm như vậy thì Trình Ý sẽ sống lại sao? Nếu như yêu con bé tại sao lại còn khiến cho con bé đau khổ như vậy?”

“Là bởi vì con còn không nhận ra được tình cảm của bản thân mình. Con phải làm sao ông ơi, tim con đau quá. Còn đau hơn cả lúc nhìn thấy cha mẹ con chết nữa.”

“Người chết thì cũng đã chết rồi. Con nên sống cho hiện tại, Trình Ý con bé cũng mong muốn con sống được hạnh phúc mà.”

Phó Nhược Hằng như hiểu ra được điều gì đó, hai mắt đột nhiên có thần, hắn đứng dậy lao nhanh ra bên ngoài.

Nghĩa trang lạnh lẽo không một bóng người, Tống Tri Hành đặt mô cho cô ở ngay trên đồi, nơi những ngọn gió thổi qua, nơi trái tim cô được bình yên nằm lại.

Hắn đi đến trước mộ cô, quỳ xuống cầu xin cô tha thứ.

“Trình Ý, bây giờ tôi mới đến thăm em. Em có giận tôi không? Tôi không biết phải đối diện với em như thế nào cả. Tôi là một người đàn ông tồi tệ. Có lẽ tôi còn chẳng có tư cách nói yêu em.”

Hắn gục đầu trước nấm mộ ấy. Miệng không ngừng gào khóc gọi lớn tên cô.

“Trình Ý, em mang anh theo đi được không? Trình Ý, nếu như có thể, anh muốn nói với em rằng, anh thực sự rất yêu em. Cũng chỉ yêu có mỗi mình em thôi.

Từ cách đó không xa có một bóng lưng đang quan sát Phó Nhược Hằng, trên tay cậu ẵm theo đứa bé gái. Nhìn thấy bộ dạng đau khổ này của Phó Nhược Hằng, Tống Tri Hành lại nhìn tiểu An trên tay mình.

“Tôi không phải là Trình Ý nên không có tư cách tha thứ cho anh và tôi cũng không muốn tha thứ cho anh. Cả đời này tôi cũng sẽ không để cho Tiểu An biết được nó có một người cha tồi tệ như vậy.”

(Truyện đã full P1. Ai muốn kết S.E thì dừng lại tại đây. Còn ai muốn kết H.E thì cùng mình đón đọc P2 nhé.)