Hai năm sau…
Lại thêm rất nhiều mùa đông lạnh lẽo trôi qua. Phó Nhược Hằng bây giờ đã trở thành chủ tịch của Phó thị.
Thời gian trôi qua khiến cho mọi thứ thay đổi rất nhiều. Có những thứ ở lại, có những thứ đã ra đi. Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn là sự im lặng không có hồi kết.
Phó Nhược Hằng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt lặng lẽ rơi xuống nhưng lúc sau lại bị anh gạt đi.
“Phó tổng, ngài nên đi nghỉ ngơi một chút đi. Ngài đã làm việc bốn ngày bốn đêm không ăn không ngủ rồi. Tôi sợ ngài sẽ không chịu nổi mất.”
Phó Nhược Hằng không quan tâm đến lời nhắc nhở của thư ký Chu, chỉ trầm lặng đi đến bên chiếc tủ để đầy những tấm ảnh của Trình Ý lúc còn sống để ở đó để ngày ngày ngắm nhìn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Bây giờ anh muốn gặp lại cô thì chỉ có thể nhìn nó hoặc đi tìm cô trong mơ. Có như vậy thì anh mới vơi đi cảm giác cô đơn trong lòng.
Thời gian chính là thứ tàn nhẫn hơn tất cả, nó phơi bày sự thật và cũng cướp đoạt đi những thứ quý giá.
Cái chết chính là sự chia ly tàn nhẫn nhất của thế gian. Người ra đi thi thì thanh thản, kẻ ở lại thì muôn vàn khổ đau.
“Không, sắp xếp đi. Ngày mai đi Cửu Sơn một chuyến.”
Thư ký Chu đứng bên cạnh nghe thấy mốc thời gian quen thuộc, trong lòng lại dấy lên nhiều cảm xúc không nói nên lời.
“Ngày mai… là ngày mất của phu nhân. Tôi sẽ đặt hoa cho ngài.”
Phó Nhược Hằng thở dài, ánh mắt chìm vào xa xăm trong ly rượu đỏ.
Những năm này anh như thế nào nhỉ?
Đêm thì tìm đến rượu để có thể khiến cho bản thân chợp mắt. Tê liệt đến mức chỉ còn nhìn thấy nụ cười của cô, xinh đẹp tuyệt trần. Người con gái đó từng yêu anh sâu đậm nhưng cuối cùng lại bị anh vứt bỏ đi.
Rất nhiều lần anh tự nghĩ, có phải cô biết anh nhất định sẽ hối hận, cho nên mới lựa chọn cái chết để khiến cho anh cả đời hối tiếc. Để cho anh không có cách nào bù đắp lại lỗi sai của bản thân mình gây ra cho cô.
Ai cũng nói sai mà biết sửa sẽ được tha thứ. Anh biết sai rồi, anh biết cô quan trọng với anh như thế nào. Anh biết người anh yêu là cô nhưng cô lại không chấp nhận lời xin lỗi của anh.
“Đã hai năm rồi nhỉ? Cô ấy đã rời xa tôi hai năm rồi.”
Nhanh thật, hai năm qua nhanh như một cái chớp mắt. Cô là đang dùng từng ngày, từng tháng để trừng phạt hắn.
Thư ký Chu nhìn thấy Phó Nhược Hằng đày đọa bản thân như vậy, trong lòng cũng cảm thấy bất lực.
Từ khi Trình Ý chết, Phó Nhược Hằng vẫn luôn như vậy. Vì gia tộc, vì chăm sóc cho con trai, cô độc, lạnh lẽo, tàn nhẫn. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn có một cái tên không ai dám nhắc đến.
“Trình Ý.”
“Phó tổng, thiếu phu nhân nếu như còn sống chắc cũng không muốn ngài tự hành hạ bản thân như thế này đâu.”
Phó Nhược Hằng không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu.
“Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Thư ký Chu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ khẽ nhắc nhở: “Ngài nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Đột nhiên cánh cửa phía sau bị đẩy ra, người bước vào là một bé gái mang khuôn mặt có vài phần giống với Phó Nhược Hằng.
Vừa nhìn thấy Phó Nhược Hằng đứng đó cô bé với đôi mắt tròn xoe và đôi môi chúm chím đã vội vàng lên tiếng.
“Ba ba, ba về rồi.”
Trái tim lạnh lẽo của hắn như được sưởi ấm lại đôi chút. Nhìn thấy cậu bé liền nhoẻn miệng cười, cúi người đón lấy cô bé trên tay.
“Tiểu Nhiên, hôm nay con gái cưng của ba đến nhà trẻ có ngoan không?”
“Không vui!” Ánh mắt cô bé có chút chùng xuống. Đó không là ánh mắt mà ở một cô bé bốn tuổi nên có, “Tiểu Nhiên không muốn đi học nữa.” Cô bé phụng phịu đáp.
“Tại sao?”
“Mẹ của các bạn trong lớp đều nói con không có mẹ.” Ánh mắt ngây thơ có chút đau lòng, cô bé chính là từ nhỏ đã chẳng nhìn thấy mặt mẹ.
Từ lúc cô bé tập đi cho đến lúc cất tiếng nói đều là gọi ba, không có gọi mẹ.
Người làm trong nhà đều nói mẹ bé là một người thứ ba chen chân vào gia đình người khác, là người đàn bà độc ác khiến cho ba căm hận. Mỗi lần nhắc đến đều sẽ khiến cho ba tức giận.
Cô bé bị bệnh tim từ nhỏ, được Phó Nhược Hằng xem như công chúa nhỏ nhưng cũng không sao bù đắp lại được sự thiếu thốn tình thương của một người mẹ.
“Hay là ba kiếm mẹ nhỏ cho con đi.”
Phó Nhược Hằng vừa nghe liền biết cô bé đang muốn cái gì. Nhưng Phó Nhược Hằng chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Ba không có hứng thú. Và cũng không có ý định đó.”
Mọi người đều nói trong lòng ba thích người khác. Nhưng người đó đã vĩnh viễn rời bỏ ba rồi. Cho nên ba không yêu ai nữa, trái tim của ba trống rỗng.
Tiểu Nhiên hụt hẫng muốn chết. Mỗi lần thấy ba có tin đồn tình ái với cô diễn viên nào, Tiểu Nhiên cũng nghĩ xem mình có thích cô ấy không? Cô ấy làm mẹ nhỏ của cô bé có yêu thương cô bé không?
Kết quả vài ngày sau ba lại lên tiếng đính chính rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Cô bé lại thất vọng cúi gằm mặt ôm con gấu bông trong tay.
Phó Nhược Hằng nhìn cô bé, không hiểu sao con bé lại có cái suy nghĩ tìm vợ hai cho anh.
Bây giờ anh chẳng có chút hứng thú với chuyện kết hôn. Mặc dù anh đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn, lại không có lấy một bóng hồng bên cạnh.
Những người phụ nữ tham vọng và lả lơi tìm đến để quyến rũ anh đều bị anh thẳng tay trừng phạt.
Phó Nhược Hằng bây giờ đã không còn là dáng vẻ chàng thanh niên ngông cuồng như ngày nào. Bây giờ anh trầm lặng hơn, chín chắn hơn và càng ngày càng trở nên cấm dục hơn.
“Chuyện gì ba cũng có thể đồng ý với con. Chỉ có chuyện này là không được.” Giọng nói của Phó Nhược Hằng thay đổi, tuy rằng không có giận dữ nhưng đã thay đổi thái độ không còn ôn nhu như mới nãy.
Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này thì ba đều như vậy, Tiểu Nhiên cũng đã quen rồi. Sau đó đều không dám nhắc đến nữa chỉ sợ ba tức giận.
Sau đó liền theo bảo mẫu đi xuống dưới lầu.
Chuyện gì Phó Nhược Hằng cũng có thể chiều cô bé, chỉ có duy nhất điều này là không.
Nếu như để cho Trình Ý biết được, anh lấy người con gái khác, cô nhất định sẽ rất buồn, sẽ trách cứ anh, sẽ không để cho anh ôm cô ngủ rồi lại không chịu quay về gặp anh thì sao?
Trước đây mỗi lần anh bên cạnh người con gái khác cô đều rất buồn, cô sẽ khóc, không ăn không uống, không thèm để ý đến anh.
Cô hay ghen như vậy, chắc chắn sẽ ấm ức, sẽ ôm vào lòng một mình. Anh mà lấy người khác chắc chắn cô sẽ đau lòng chết đi được.
Trước đây anh vô tâm, anh tùy hứng sao cũng được, nhưng bây giờ anh yêu cô, không nỡ để cho cô phải tổn thương, để cho cô ấm ức dù chỉ là trong giấc mơ.
Tuyệt đối không!
Phó Nhược Hằng càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, đưa tay với lấy hộp thuốc trong ngăn bàn, lấy một viên, bỏ vào miệng nuốt xuống. Cơn đắng khiến cho anh tỉnh táo trở lại, anh ngồi thụp xuống ôm lấy đầu thở hổn hển.
Sau đó lại đứng dậy nhìn tấm di ảnh của cô mà vuốt ve, giọng anh nhỏ dần, thương tâm không thành lời.
“Trình Ý, em đừng giận. Con bé không phải là cố ý đâu. Anh cũng không có thay lòng, anh sẽ không lấy ai cả, anh chỉ yêu có mình em, em đừng bỏ mặc anh nữa có được không?”