Em Là Người Thứ Ba

Chương 92: Tất cả đều đã muộn rồi.




Nghe tin cô chết rồi, Tống Tri Hành suy sụp, không khống chế được lao đến túm lấy cổ áo của Phó Nhược Hằng, hét vào mặt hắn.

“Phó Nhược Hằng, anh lấy tư cách gì mà Trình Ý trước khi chết vẫn không quên được anh?”

Tại sao đến ngay cả lúc cô chết, cô vẫn chỉ nghĩ đến Phó Nhược Hằng?

Vậy trong tim cô, cậu được tính là cái gì đây?

Ánh mắt cậu giận dữ, nhưng lại không thể ngăn được những giọt nước mắt đang rơi.

“Dựa vào cái gì một người chỉ biết làm tổn thương cô ấy như anh, cô ấy lại nhớ mãi. Còn tôi đối tốt với cô ấy như vậy, cô lại không một chút nào nhớ đến tôi?”

Lúc này lòng Phó Nhược Hằng như đã chết, để mặc cho Tống Tri Hành đánh mắng.

Trong lòng cậu ấm ức đến bật khóc, cả đời chắc có lẽ cũng chưa từng khóc thảm thiết như vậy.

Có lẽ thật sự giống như những gì mà người ta vẫn thường nói. Phụ nữ thường sẽ không quên được một là mối tình đầu, hai chính là người đàn ông khiến cho cô ấy đau khổ.

Mà vừa hay Phó Nhược Hằng có cả hai.

Hắn có được trái tim cô, có được cả thể xác của cô lại cố được cả sự nhung nhớ không thể quên của cô.

Vậy thì công bằng dành cho anh ở đâu? Vì lẽ gì ông trời lại ưu ái cho hắn ta như vậy?

Hắn có thể có rất nhiều người phụ nữ để lựa chọn ngoài kia. Hắn cũng không biết trân trọng cô nhất, hắn luôn chỉ biết chà đạp và làm tổn thương cô. Vậy mà hắn lại trở thành cả cuộc đời của cô.

Cố Thành nhìn thấy con trai kích động như vậy, ông liền tiến lên ngăn cản.

“Con bình tĩnh lại đi Tri Hành. Trình Ý, con bé không phải là không nhớ đến con. Trước lúc chết con bé cũng đã để lại lời nhắn mong muốn con được sống hạnh phúc.”

Cố Thành giao cho Tống Tri Hành một đoạn băng ghi âm, thường là khi bệnh nhân hấp hối thì sẽ ghi âm lại để đưa cho người nhà làm kỷ vật.

Giọng nói cô khàn đặc, yếu ớt, cố gắng lắm mới có thể nghe thấy được tròn câu.

“Tri Hành, có thể gặp được cậu trên đời này chính là may mắn lớn nhất trên đời này của tôi. Thật đấy, tôi luôn cảm thấy cậu quá tốt, tốt đến mức khiến cho người ta không dám yêu. Bây giờ… tôi cảm thấy rất mệt, chắc tôi phải đi trước rồi…

Giọng nói cô đột nhiên nghẹn lại, không biết là ẩn chứa bao nhiêu phần thê lương.

“Tôi chỉ lo cho tiểu An, nó là bảo bối của tôi, là giọt máu tôi mang trong mình suốt chín tháng mười ngày. Con bé còn quá nhỏ, nếu như không có tôi bên cạnh con bé phải làm sao đây. Không được nhìn thấy bé con nữa, tôi yêu nó biết bao cậu biết mà. Mong cậu hãy vì chút tình mà thay tôi yêu thương nó, chăm sóc và bảo vệ cho con bé. Nói với con bé, mẹ của nó yêu nó rất nhiều. Nếu như có kiếp sau tôi nhất định sẽ báo đáp cho cậu. Xin lỗi tôi phải đi trước, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.”

Nghe đến đây, toàn bộ hành lang vắng lặng, chỉ còn có những tiếng nấc nghẹn ngào từ nơi chàng trai trẻ.

“Tôi từng nghĩ, cho dù Phó Nhược Hằng có thích Lâm Tư Hạ thế nào đi chăng nữa. Cũng sẽ do dự một lát vì tôi… Nhưng tất cả đều chỉ là tự mình đa tình. Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Nhược Hằng cùng Lâm Tư Hạ tiến vào lễ đường, trong lòng tôi cũng biết được.

Cho dù là hai năm trước, hay là hai năm sau, người mà hắn chọn vẫn luôn là Lâm Tư Hạ. Người không có tư cách tranh giành tình cảm như tôi cũng mệt rồi. Cả đời tôi luôn sống vì chấp niệm yêu Phó Nhược Hằng, chết đi rồi, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm biết bao. Ít ra, tôi cũng không cần phải gặp lại anh ta nữa.

Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ giống như mong muốn của anh ta. Lặng lẽ lướt qua, vạn kiếp sau cũng không cần gặp lại… Tạm biệt, Phó Nhược Hằng.”

Giọng nói của Trình Ý đột nhiên tắt lặng, để lại chỉ có tiếng máy giật tim tìm lại nhịp tim cho cô vang lên từng hồi.

“Tăng điện áp lên.”

“Không kịp rồi bác sĩ Cố. Tim cô ấy không có dấu hiệu của sự sống.”

Sau đó… tút tút… chỉ có tiếng bíp kéo dài vang lên trong phòng phẫu thuật báo hiệu tim cô đã ngừng đập rồi.

Cô đã ra đi rồi…

Khoảnh khắc đó, tim của Phó Nhược Hằng lẫn Tống Tri Hành đều ngừng đập theo.

Phó Nhược Hằng gào khóc thảm thương, “Không! Không! Trình Ý, đừng mà. Là tôi sai rồi, là tôi không tốt. Em muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được… Thế nào cũng được… Chỉ cầu xin em đừng bỏ rơi tôi.”

“Phó Nhược Hằng, anh nghe rõ chưa? Cô ấy không muốn gặp lại anh nữa, vạn kiếp cũng sẽ không tha thứ cho anh nữa.”

Đây là cái giá phải trả của hắn.

Đánh mất người yêu thương hắn nhất đời.

Ông nội đã từng nói với hắn, nếu như hắn đánh mất cô, cả đời này hắn nhất định sẽ phải hối hận.

Ông nội cũng đã từng nói, có nhiều chuyện chẳng giống như vẻ bề ngoài.

Người hắn hết lòng cưng chiều, xem như viên trân châu mà nâng niu nhưng sau lưng lại luôn dối gạt hắn.

Có người hắn không tiếc chà đạp, giày vò, trong tim ngay cả đến lúc chết vẫn luôn vì hắn.

Ông nội đã nói đúng, chẳng qua là lúc đó, hắn quá hiếu thắng, lại chẳng chịu nghe lọt bất cứ lời nào vào tai.

Nếu như lúc đó hắn nghe lời ông, tìm hiểu kỹ mọi chuyện, có lẽ kết quả đã chẳng phải thê lương như vậy.

Cô chết đi rồi, cơ hội để hắn xin lỗi cô, quỳ xuống mong cô tha thứ cũng không còn.

Đó chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với hắn lúc này.

Hắn đúng là kẻ khốn nạn!

Một kẻ không bằng cả cầm thú.

“Ba, con muốn đưa cô ấy về nhà. Ở đây cô ấy rất lạnh lẽo, cô ấy sẽ không thích. Con muốn đem cô ấy đến nơi cô ấy muốn đến, để cô ấy mãi mãi được hạnh phúc.” Tống Tri Hành nhỏ giọng nói với Cố Thành.

Cố Thành gật đầu, bác sĩ đẩy xác Trình Ý ra, người cô lạnh toát, Tống Tri Hành run run muốn đưa tay vén khăn che mặt Trình Ý lên liền bị Cố Thành ngăn cản.

“Con bé bị thương rất nặng, gương mặt cũng bị hủy hoại. Con bé không muốn con nhìn thấy bộ dạng xấu xí của con bé đâu, hãy giữ lại những ký ức đẹp nhất về con bé đi.”

Tống Tri Hành gật đầu, Trình Ý xinh đẹp như vậy. Chắc chắn cô cũng muốn trong lòng mọi người, cô mãi mãi chỉ là cô gái xinh đẹp với nụ cười tươi tắn như hoa mà thôi.

“Trình Ý, đừng sợ tôi đưa chị về nhà. Tôi đưa chị đi gặp Tiểu An.”

Phó Nhược Hằng đột nhiên đứng dậy tiến lên ngăn cản, “Không được, tôi không cho phép cậu mang cô ấy đi.”

Tống Tri Hành đẩy Phó Nhược Hằng ra, “Anh có tư cách gì mà ngăn cản tôi đem cô ấy đi. Cô ấy chết rồi, chính là vì anh mới chết. Đừng để tôi tìm ra chuyện này có liên quan gì đến bạch nguyệt quang của anh. Bằng không tôi sẽ không để yên cho cô ta đâu.”

“Tôi cầu xin cậu đừng đem cô ấy đi. Cậu để lại cô ấy cho tôi có được không? Cô ấy là vợ tôi, tôi muốn bù đắp cho cô ấy lần cuối cùng.” Hắn đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Tống Tri Hành cầu xin.

Đây là lần đầu tiên một kẻ tự cao như Phó Nhược Hằng quỳ xuống dưới đất cúi đầu cầu xin người khác, lại là vì cô.

Nhưng giọng của Tống Tri Hành lại lạnh nhạt, “Xin lỗi, bây giờ anh không đủ tư cách để cầu xin cô. Trình Ý đã không còn là vợ anh từ hai năm trước rồi. Chính là lúc anh vì người con gái khác mà lựa chọn bỏ rơi cô ấy, anh đã không còn tư cách ra điều kiện với tôi rồi.”

Tống Tri Hành cao ngạo ôm lấy Trình Ý rời đi. Ngay cả một chút cũng không để tâm đến Phó Nhược Hằng.

Linh hồn Trình Ý ở bên cạnh, nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, tự giễu:

“Phó Nhược Hằng, anh cuối cùng cũng biết được tất cả sự thật rồi nhỉ? Nhưng cũng thật sự… quá muộn rồi.”

Phó Nhược Hằng, anh phản bội tôi một lần, bỏ rơi tôi một lần. Bây giờ đến lượt tôi bỏ rơi anh một lần rồi.

Phó Nhược Hằng nhìn Trình Ý bị đưa đi trước mắt, phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi ngay tại chỗ.

TỐI NAY EM LÊN CHAP CUỐI NHÉ MỌI NGƯỜI.