Khi Phó Nhược Hằng chạy đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy có mỗi Tống Tri Hành đang ngồi đó thất thần với toàn thân đều là máu tươi.
Hắn lao đến, túm lấy cổ áo Tống Tri Hành, giống như thật sự phát điên, hét lớn vào mặt cậu, “Trình Ý đâu? Trình Ý đâu rồi?”
Tống Tri Hành đang rối loạn, lại nhìn thấy Phó Nhược Hằng, cậu không thể kìm được cảm xúc, giật tay hắn ra tiện thể đấm cho Phó Nhược Hằng một cái. Tống Tri Hành ra tay rất mạnh, Mộng Dao cũng không hề ngăn cản.
“Phó Nhược Hằng, nếu như không phải tại anh thì Trình Ý cũng không phải chết. Anh ở đây kêu gào cái gì chứ? Anh có tư cách hạnh phúc trên sự đau khổ của Trình Ý kia chứ? Anh thì được hạnh phúc còn cô ấy phải chết.”
Giọng nói của Tống Tri Hành trầm xuống, dường như là tuyệt vọng. Oán trách Phó Nhược Hằng cũng chẳng có tác dụng gì.
“Nếu như cô ấy không trở về đây, có lẽ… cô ấy cũng không phải chết. Nếu như không phải tại anh, cô ấy cũng không đau khổ như vậy.”
Phó Nhược Hằng bị đánh, máu từ miệng chảy ra nhưng hắn lại không thấy đau chút nào. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình dường như đã bị những lời nói của Tống Tri Hành vạch trần tất cả.
Đúng vậy, nếu như người đang nằm trong phòng cấp cứu giành giật sự sống với thần chết đó là hắn thì tốt biết mấy.
Hắn nợ cô quá nhiều.
Không chỉ là mười năm đó, mà còn là cả những lời nói làm tổn thương cô qua mỗi ngày đã trở thành thói quen.
Hắn lạnh nhạt, cô vẫn nấu cơm đợi hắn về mỗi ngày.
Hắn cùng người yêu cũ qua lại, cô vẫn chấp nhận tha thứ.
Có lúc hắn tưởng rằng cô vứt bỏ tất cả các sĩ diện của một người con gái để yêu anh.
Cô nói với hắn, đừng hút thuốc, đừng thức khuya, đừng tắm đêm, đừng bỏ bữa. Sức khỏe của anh không tốt, không có cô bên cạnh, anh phải tự chăm sóc mình.
Đến tận lúc cô rời đi, cô vẫn lo lắng cho hắn.
Tình yêu không thể cưỡng cầu, ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm, cuối cùng cô đã hiểu ra được một điều như vậy.
Bao nhiêu năm yêu anh cuồng si, có lúc cô không tiếc gì cả, chỉ tiếc anh không kịp nhìn cô.
Cuối cùng cô cũng chọn rời đi, không phải là vì hết yêu anh mà là vì muốn giải thoát cho anh.
Anh đau khổ, cô chẳng dễ chịu gì.
Chi bằng buông tay, trả cho anh sự tự do, trả cho anh những vết thương cô xếp ngăn nắp vào tim bao ngày.
Người ta tổn thương thể xác có thể lành được nhưng tổn thương trong trái tim thì vĩnh viễn chỉ có thể để lại sẹo.
Trình Ý đứng đó, nhìn hắn, bàn tay đưa lên muốn chạm vào hắn, lại không thể chạm vào được.
Thì ra bây giờ đến ngay cả có thể chạm vào hắn, cô cũng đã không có cách nào làm được.
Cô không gào khóc nữa, bởi vì cô biết, thời gian của cô đã hết rồi.
Cô chỉ có thể đứng nhìn những giọt lệ lăn trên mi hắn, rơi xuống khuôn mặt, Phó Nhược Hằng thấy ấm áp, giống như cảm nhận được mùi hương của cô.
Chỉ là có làm thế nào cũng không thể nhìn thấy cô được nữa.
Hắn hối hận rồi!
Nếu như lúc đó hắn không yêu lầm người, không đem tình cảm của cô ra chà đạp.
Thì ra, người xứng đáng được yêu nhất trong cuộc tình này là cô. Người hắn luôn yêu là cô.
Cô là người thứ ba nhưng lại là người con gái duy nhất hắn yêu. Chỉ đáng tiếc là hắn nhận ra quá muộn, cô đi rồi.
Tim hắn khẽ nhói đau một cái, giống như bị rút sạch linh hồn.
Cô mang trái tim chân thành đến yêu hắn, cuối cùng lại bị hắn chà đạp không thương tiếc, đau đớn mà rời đi.
Không biết lúc đó cô đã đau khổ đến như thế nào.
Tại sao ông trời không trừng phạt hắn, trừng phạt kẻ chỉ biết làm tổn thương cô?
Tại sao lại làm tổn thương người con gái đáng thương là cô?
Để hắn dằn vặt cả đời.
Như vậy còn đau đớn gấp vạn lần cái chết.
Trong phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng đèn, đây là tín hiệu vẫn còn đang cấp cứu. Có nghĩa là cô vẫn còn đang giành giật mạng sống với thần chết.
Đột nhiên ánh đèn trong phòng phẫu thuật vụt tắt, ca mổ thất bại. Từ đây, Trình Ý và Phó Nhược Hằng chính là âm dương cách biệt, vạn kiếp không thể tương phùng.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt trầm xuống. Phó Nhược Hằng lao đến nắm lấy tay bác sĩ.
“Bác sĩ, Trình Ý, cô ấy làm sao rồi?”
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Lúc được đưa đến đây tình trạng của cô ấy đã rất nguy kịch rồi.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước, nhưng khi nghe tin Trình Ý chết, Phó Nhược Hằng buông thõng tay bác sĩ ra, một cảm giác quặn thắt trái tim, hai chân hắn không trụ nổi, quỳ dưới đất, hét lên.
“Trình Ý, đừng đi mà! Tôi vẫn còn chưa kịp nói câu: Tôi yêu em mà.”
Yêu ư? Đến tận lúc sắp chết, lời yêu mà cô chờ đợi suốt mười năm mới được thốt ra từ miệng Phó Nhược Hằng. Người đàn ông cô yêu cả đời người, hận cả đời người.
Đáng tiếc tất cả đều đã muộn rồi!
Bác sĩ định bước đi nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, đột nhiên dừng lại, lên tiếng hỏi: “Ở đây có ai tên là Phó Nhược Hằng hay không?”
“Là tôi.” Phó Nhược Hằng như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, hắn liền không chần chờ gì mà trả lời.
“Có chuyện gì không thưa bác sĩ?”
Bác sĩ nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn, trong lòng phiền não, cuối cùng cũng trả lời hắn.
“Trước lúc cô ấy trút hơi thở cuối cùng, cô ấy có nhắc đến tên anh. Cô ấy muốn tôi chuyển lời đến cho anh.”
Trong mắt Phó Nhược Hằng bùng lên một ngọn lửa hy vọng, thì ra trước lúc chết, cô vẫn nhớ đến hắn.
“Vậy… vậy cô ấy nói gì vậy thưa bác sĩ?”
“Chúc mừng đám cưới. Chúc anh hạnh phúc…”