Phó Nhược Hằng hỏi bằng thừa, bởi vì đêm đó tuy hắn rất say nhưng hắn có làm gì Lâm Tư Hạ hay không, hắn đương nhiên biết rõ. Chỉ là không ngờ lúc này lại bị Trình Ý bắt gặp cảnh tượng dễ hiểu lầm hiện tại.
Vì muốn chọc tức cô, muốn khiến cho cô hoàn toàn chết tâm với hắn, cho nên mới không vạch trần sự thật với Lâm Tư Hạ. Hắn lại thừa nhận tất cả khiến cho Trình Ý hiểu lầm hắn đã lên giường với Lâm Tư Hạ.
Hắn đã phản bội cô.
Khiến cho cô đau khổ mà rời đi.
Chỉ là sau khi cô rời đi, hắn lại thấy hối hận rồi.
Cơ thể của hắn chỉ xảy ra phản ứng đặc biệt trên người Trình Ý mà thôi. Nếu không tại sao hai năm qua, cô ta giở đủ mọi loại hành vi quyến rũ hắn, hắn lại chẳng có một chút động lòng.
Trước đây hắn chỉ là nghi ngờ cô ta mà thôi, bây giờ lại phát hiện ra cô ta lại che giấu nhiều bí mật như vậy, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra lắm chứ.
“Nếu như vậy thì Tiểu Nhiên là con ai? Cô dám ở sau lưng bắt tôi đổ vỏ cho thằng khác?”
Lâm Tư Hạ đột nhiên bật cười, cô ta cảm thấy tất cả mọi người đều đã bị cô ta xoay vòng vòng. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta, chỉ là không ngờ mọi thứ lại bị vạch trần nhanh đến như vậy.
“Em nói rồi, nó là con của anh…”
Phó Nhược Hằng nhìn thái độ khinh khỉnh của cô ta càng tức điên máu hơn. Hắn bóp chặt lấy cổ của cô ta. Móng tay của Lâm Tư Hạ đã đâm vào da thịt của Phó Nhược Hằng đến toạc máu.
Mộng Dao đứng bên cạnh hắn từ nãy đến giờ cũng bị làm cho kinh sợ. Phó Nhược Hằng chính là tàn nhẫn như vậy, cho dù là ai cũng không có gì khác nhau.
Người đàn ông này chưa từng đối xử dịu dàng với Trình Ý, hắn bỏ mặc cô để nhất quyết chạy theo Lâm Tư Hạ, vì bảo vệ Lâm Tư Hạ mà không tiếc buông lời cay nghiệt với Trình Ý. Bỏ mặc cô phòng không gối chiếc.
Bây giờ Trình Ý chết rồi, hắn lại quay sang nói rằng hắn với Lâm Tư Hạ từ đầu đến cuối chưa từng có gì với nhau.
Thật đúng là nực cười quá rồi hay không? Vậy những đau khổ của Trình Ý những năm qua thì được tính là gì?
“Anh mau buông em ra… em liền sẽ nói cho anh… nghe một bí mật.” Đột nhiên Lâm Tư Hạ lên tiếng.
Trong tiếng vùng vẫy đó rõ rành mạch từng hồi. Có quá nhiều chuyện cô ta che giấu suốt bốn năm qua. Bây giờ vì tính mạng chỉ có thể lựa chọn nói ra.
Phó Nhược Hằng đang trong cơn nóng giận, rõ ràng có thể bóp chết cô ta, lại không muốn cô ta chết dễ dàng như vậy.
Trình Ý của anh chết đau đớn thế kia mà, anh muốn cô ta cũng phải nếm trải nỗi đau gấp bội như vậy.
Nếu như lúc đầu anh nhận ra bộ mặt của Lâm Tư Hạ sớm hơn.
Nếu như lúc cô đau khổ nhất, anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Đi đến bên cạnh yêu thương và bảo vệ cho cô. Thay vì làm tổn thương người con gái đáng thương đã đem hết lòng yêu anh.
Chân tình rồi sẽ nhận lại được gì? Giá mà trên thế gian này, không ai phải đem lòng yêu đơn phương một người.
Thì có lẽ cũng đã không phải sống trong dằn vặt và hối hận như vậy.
Bàn tay hắn từ từ buông lỏng cổ của Lâm Tư Hạ ra, ánh mắt vẫn chưa hết giận dữ, quát lớn: “Được rồi, cô nói đi, nếu như cô còn dám nói dối tôi nửa lời. Vậy thì đừng trách tôi độc ác!”
Lâm Tư Hạ được buông lỏng một chút liền cố gắng nuốt lấy một ngụm không khí, khó khăn nói.
“Anh có nhớ đứa trẻ năm đó bị anh lựa chọn vứt bỏ trong bụng Trình Ý hay không? Nói cho anh biết, đứa trẻ đó vốn dĩ không phải là con hoang của người đàn ông nào cả. Nó chính là con của anh đó, Phó Nhược Hằng.”
Bàn tay Phó Nhược Hằng run run, không dám tin vào những gì Lâm Tư Hạ vừa nói.
“Cô nói cái gì cơ?”
“Em thay đổi chẩn đoán của bác sĩ, đẩy thai kỳ của đứa bé đó lên khiến cho anh tin rằng đứa trẻ đó không phải là con của anh. Em chính là muốn cho cô ta ôm hận anh đến cam tâm tình nguyện mà rời xa anh.”
Phó Nhược Hằng nghe thấy tất cả mà chết lặng, chân không chống đỡ nổi quỳ gục xuống sàn. Nhớ lại những lời tàn độc hắn nói với cô trên giường bệnh lúc đó.
Cô nói đứa trẻ đó là con của hắn, cô nói hắn giết chết con mình ruột mình rồi. Lúc bác sĩ hỏi hắn chọn cứu cô hay là cứu đứa bé, tại sao tim hắn không thấy đau chút nào vậy?
Nếu như lúc đó biết đứa trẻ đó là con của hắn, liệu hắn có nhẫn tâm kêu phá bỏ đứa trẻ đó hay không?
Hắn nhìn đôi bàn tay mình, là chính đôi bàn tay này đã giết chết đứa con của hắn và cô. Hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô nhưng cô đều dễ dàng tha thứ cho hắn, chỉ duy nhất có lần đó, hắn đã phá vỡ bức tường hạnh phúc giả dối cuối cùng trong lòng cô. Khiến cho cô nhận ra, hắn tàn nhẫn đến cỡ nào.
Trái tim hắn sắt đá như vậy, sao lại có chỗ dành cho cô?
“Tại sao cô lại làm như vậy?”
“Anh có biết lúc nghe tin cô ta có thai với anh, em ghen tị biết bao. Tại sao em lại không thể sinh con cho anh?”
Cô ta nhớ, hắn tuy nhận đứa bé nhưng trong lòng lại không vui, chỉ sắp xếp cho cô chỗ ở, còn lại lạnh nhạt không quan tâm. Không trở về nhà, không chạm vào cô ta.
“Cô ghen tị đến mức ngay cả một đứa bé chưa thành hình cũng không tha sao?”
Cô ta đột nhiên rơi vào im lặng, hình như những năm này vì để bên cạnh Phó Nhược Hằng, cô ta đã làm ra nhiều chuyện điên cuồng đến nỗi bản thân còn không thể chấp nhận nổi.
“Nhưng người đồng ý phá bỏ đứa bé không phải là anh sao?”
Hắn nghe cô ta hỏi ngược lại, bật cười sau đó lại bật khóc, ôm lấy đầu mình không ngừng dằn vặt.
Phải, lúc đó chính là hắn đã lựa chọn ký bỏ đứa bé kia mà.
Bàn tay cuộn tròn thành hình nắm đấm, đấm bôm bốp xuống sàn nhà đến bật cả máu tươi. Tiếng khóc nghẹn ngào nấc ra từ trong cổ họng hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn khóc.
Ngay cả lúc cha mẹ hắn chết, hắn cũng chưa từng khóc một lần nào. Vậy mà hôm nay lại vì sự ân hận trong lòng mà bật khóc.
Tim hắn đau quá, đau đến không thở nổi, đau như thể muốn chết đi.
Thì ra lúc đó cô đã đau khổ đến như thế này sao? Cũng đã tuyệt vọng đến như thế này sao?
Hắn đã làm cái gì thế này? Hắn không phải là con người mà. Hắn không xứng làm chồng, làm cha của con cô một chút nào.
Nhưng bây giờ hắn khóc cũng đã muộn rồi. Cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi của hắn hay sao?
Mộng Dao nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi xót xa. Nếu biết trước có ngày hôm nay, tại sao lúc đó không đối xử tốt với Trình Ý một chút.
Khung cảnh đám cưới bây giờ trở nên rất rối loạn. Kẻ khóc người cười, khách khứa đến dự đám cưới cũng thất vọng mà bỏ về hết. Bọn họ đến đây dự đám cưới chứ không phải đến xem màn kịch bóc trần lẫn nhau.
Lâm Tư Hạ bò đến bên cạnh Phó Nhược Hằng, cô ta ôm lấy vai người đàn ông.
“Phó Nhược Hằng, anh là một người đàn ông hoàn hảo. Một con người rẻ mạt như Trình Ý làm sao xứng đáng với anh kia chứ?”
Phó Nhược Hằng ngẩng mặt lên, nhìn người phụ nữ không biết hối cải nãy. Cô ta rốt cuộc đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa chỉ để chia rẽ anh và Trình Ý.
“Cô bảo ai rẻ mạt hả? Sao cô có thể độc ác như vậy hả? Cô có còn là con người hay không?”
Vậy mà hắn còn vì người phụ nữ nham hiểm, không từ thủ đoạn này mà không tiếc buông lời sỉ vả Trình Ý. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy bản thân và một kẻ khốn nạn không bằng cả cầm thú.
“Anh mắng em độc ác sao? Em độc ác còn không phải là vì yêu anh sao? Đến bao giờ anh mới hiểu tất cả những gì em làm đều là vì anh. Là để chúng ta có thể ở bên nhau. Bây giờ cô ta đã chết rồi, ha… ha…”
Cô ta đột nhiên bật cười.
“Phó Nhược Hằng, hai người đã không còn có khả năng quay lại nữa rồi. Cô ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh đâu. Đây chính là báo ứng của anh. Nếu như lúc đó anh chịu lấy tôi, cô ta đã không phải chết tức tưởi như vậy.”
Bốp!
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Tư Hạ bị Phó Nhược Hằng tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta. Không thể tiếp tục chịu đựng được khi cô ta mở miệng khinh thường cô.
“Con điên này! Không phải mày thích tàn phế lắm sao?”
Hắn đứng lên giật lấy khẩu súng ngắn của vệ sĩ chĩa về phía Lâm Tư Hạ. Nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Phó Nhược Hằng dọa cho Lâm Tư Hạ không ngừng lùi lại phía sau.
“Phó Nhược Hằng, anh muốn làm gì?”