Em Là Người Thứ Ba

Chương 87: Hối hận muộn màng.




Tiếng xe cấp cứu nhanh chóng truyền đến từ xa. Trình Ý được xe cứu thương đưa vào bệnh viện, sau khi đến bệnh viện Trình Ý liền nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu.

Tống Tri Hành đã nhanh chóng liên hệ với Cố Thành để ông trực tiếp tiến hành ca phẫu thuật.

“Tri Hành!”

“Ba, xin ba nhất định phải cứu cho bằng được cô ấy. Bằng giá nào con cũng sẽ chấp nhận.”

Ông đặt tay lên vai cậu, trấn an, “Con bình tĩnh đi! Ba sẽ cố gắng hết sức mình.”

Tống Tri Hành toàn thân đều là máu của Trình Ý, cậu ngồi sụp xuống, thất thần ngồi gục đầu giữa hành lang vắng lặng.

Cậu đã hứa sẽ luôn bảo vệ cho cô, sẽ không để ai làm tổn thương cô. Nhưng kết quả lại để cô bị thương ngay trước mắt mình mà không thể làm gì được ngoài đứng nhìn cô lạnh ngắt trong vòng tay mình.

Cảm giác lúc ôm lấy toàn thân thể Trình Ý, trái tim của Tống Tri Hành như chết lặng, cậu ước người nằm đó là cậu chứ không phải cô.

Cậu suy nghĩ vò nát mớ tóc rối màu xám tro, lấy điện thoại ra nóng lòng gọi cho thư ký riêng.

“Cho người điều tra người gây ra vụ tai nạn xảy ra vào lúc 10h30 hôm nay tại chung cư của tôi. Tôi muốn kẻ độc ác đó phải trả giá cho hành động của mình.”

Tống Tri Hành cảm thấy chuyện này không hề đơn giản một chút nào. Chiếc xe đó chính là đã đợi từ lâu ở dưới chung cư của cậu. Đợi đến khi Trình Ý xuất hiện thì rồ ga lao đến, rõ ràng là có chủ đích từ trước muốn giết chết cô.

Rốt cuộc là kẻ độc ác nào lại ra tay thâm độc như vậy. Tốt nhất đừng để cậu điều tra ra, nếu không nhất định cậu sẽ băm vằm hắn ra làm trăm mảnh.

Tình trạng của Trình Ý rất nặng, là cố tình bị đâm. Cho nên hầu như xương đều đã bị gãy, nhất là ở vùng đầu, tổn thương nghiêm trọng.

Trong cơn hôn mê, cô luôn nghe thấy có một giọng nói gọi tên mình.

“Cô gái cố gắng lên!”

Ở trong phòng phẫu thuật, không khí rất căng thẳng. Ngay cả Cố Thành nhìn thấy cũng phải xót xa, ông không chắc có cứu được cô hay không.

Vết thương rất nghiêm trọng, cô chỉ nằm đó, chìm trong hôn mê.

“Cô ấy bị thương vùng đầu rất nghiêm trọng. Máu bầm tụ lại ở não trái rất nhiều, chúng ta cần phải nhanh chóng xử lý vùng máu đông ngay.”

Bác sĩ lại quay sang hỏi y tá.

“Đã liên hệ kho máu của chúng ta chưa?”

“Bệnh nhân có nhóm máu AB hiếm, khó máu của chúng ta sợ là không đủ. Đã liên hệ với người nhà bệnh nhân rồi ạ.”

Ông chỉ là không biết, liệu có nên để Tống Tri Hành vào nhìn mặt cô lần cuối hay không?

Trong cơn hôn mê, Trình Ý thấy mình đang đứng ở trong hôn lễ của Phó Nhược Hằng và Lâm Tư Hạ.

Anh mặc một chiếc áo vest trang trọng, anh không nhìn thấy cô. Anh hết nhìn xuống bên dưới lại liên tục nhìn ra ngoài phía cánh cửa giống như đang tìm kiếm hình bóng của ai đó.

Thấy Phó Nhược Hằng im lặng mãi không trả lời trong lòng Lâm Tư Hạ càng lúc càng căng thẳng. Bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, Lâm Tư Hạ cực kỳ xấu hổ, cô ta liên tục hối thúc hắn.

“Anh Nhược Hằng, anh mau trả lời đi chứ?”

Phó Nhược Hằng vẫn giả vờ như không nghe thấy, vẫn đứng yên ở đó. Đột nhiên mắt trái của Phó Nhược Hằng giật liên tục. Hắn cảm nhận có chuyện gì không hay đã xảy ra.

Có phải là cô đã gặp chuyện gì rồi không?

Cô nhìn thấy anh nhưng lại không thể chạm vào anh. Phải chăng là cô đã chết rồi?

Linh hồn của cô vẫn còn tâm duyệt người đàn ông này, cho nên mới đi tìm anh.

Cô muốn nói lời tạm biệt với anh nhưng không kịp nữa rồi. Lời tạm biệt này, cô đợi anh mười năm, đợi đến tâm tàn liệt phế, cũng không nghe được câu nói “Anh yêu em” của anh.

Nhưng không quan trọng nữa. Cô không muốn yêu anh nữa.

Yêu anh đau khổ như thế, cô không muốn yêu anh nữa. Nếu như có kiếp sau, cô sẽ không yêu anh nữa, lẳng lặng lướt qua anh. Cứ như vậy mà đi hết một đời người đi.

Người anh muốn lấy cả đời này cuối cùng hôm nay anh cũng đã lấy được rồi. Tại sao anh lại không vui chút nào cả vậy?

Cô nhìn xuống thấy Mộng Dao, Trình Ý biết mình thật sự có lỗi với Mộng Dao, vậy mà cô lại đi trước một bước, không kịp chào tạm biệt Mộng Dao một tiếng.

Nhưng cô mong Mộng Dao hiểu cho cô, cô sợ Mộng Dao đau lòng, sợ nhìn thấy cô ấy khóc vì cô. Trình Ý chỉ có một người bạn này thôi, hai người thân phận ngang trái nhưng lại là bạn thân. Nếu như không có Phó Nhược Hằng, chắc chắn quan hệ giữa bọn họ sẽ rất tốt đẹp.

Cô nhìn thấy Mộng Dao nhận điện thoại, đoán chừng bây giờ cô đã nghe thấy tin tức tai nạn của cô.

Đầu óc của Mộng Dao choáng váng, hòn siêu phách lạc, điện thoại trên tay đã rơi xuống đất.

“Không thể nào… Rõ ràng lúc nãy tôi vừa mới gặp cô ấy, cô ấy vẫn còn rất khỏe mạnh kia mà? Sao có thể…”

Mộng Dao không kìm được nữa, cầm lấy chai rượu xông lên phía trên sân khấu, đập phá chiếc bánh kem trên bàn, miệng không ngừng hét lớn.

“Phó Nhược Hằng, anh đúng là đồ độc ác! Trình Ý chết rồi anh còn ở đây có tâm trí mà hạnh phúc hay sao?

“Mộng Dao, em có thôi đi không? Ngày thường em làm loạn sao cũng được nhưng đây là trong hôn lễ của anh. Em đang bất mãn thay ai vậy? Sao không kêu cô ta đến đây gặp anh? Việc gì phải bịa ra lý do vớ vẩn như thế?”

Hai tròng mắt Mộng Dao đỏ hoe, nước mắt đã ướt đẫm khóe mi. Bây giờ cô mới thấy Trình Ý nói quả thật không sai, người anh trai này của cô đến cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ máu lạnh vô tình mà thôi.

Cô nhìn hắn, bàn tay đã vung lên. Cái tát này là cô tát thay cho Trình Ý. Người đã yêu hắn đến cả nửa đời, đến cuối cùng ngay cả cái chết cũng bị anh xem là trò lạt mềm buộc chặt.

“Trình Ý sắp chết rồi, anh đã hài lòng chưa? Hôn lễ của anh có lẽ là ngày giỗ của cậu ấy đó.”

Cô cười như điên dại, phải rồi, người nằm trong phòng cấp cứu đó vốn dĩ đối với hắn chẳng có quan hệ gì. Sống hay chết chẳng phải đều như nhau cả thôi sao?

Mộng Dao không kìm được nữa, bật khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra từ lồng ngực cô.

“Cậu ấy hy sinh cho anh nhiều như vậy. Cuối cùng bây giờ anh có thể cùng với người anh yêu sống hạnh phúc bên nhau trọn đời rồi đó, anh hài lòng hay chưa?”

Một cơn đau đớn lan tràn trong tim, Phó Nhược Hằng không tin, nắm lấy bả vai của Mộng Dao, đau đớn hỏi lại một lần nữa.

“Em vừa mới nói cái gì? Em bảo ai chết? Anh xin em, em nói thật cho anh nghe đi!”

Trong mắt Phó Nhược Hằng lóe lên một tia đau đớn, dường như muốn xác nhận lại một lần nữa, chỉ chầm chậm hỏi Mộng Dao.

“Vừa mới nãy bệnh viện gọi điện thoại đến, bảo cậu ấy bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, đang trong cơn nguy kịch. Mong em…”

Phó Nhược Hằng đột nhiên quát lớn, “Mong em làm gì?”

Mộng Dao nén nước mắt vào trong, nghẹn ngào nói không thành lời, “Mong em đến nhìn mặt cậu ấy lần cuối.”

Toàn bộ thân thể Phó Nhược Hằng như bị rút cạn sinh khí, loạng choạng đứng không vững, chỉ có thể dựa vào thành bàn bên cạnh. Hắn ngơ ngẩn cả người, không dám tin Trình Ý lại chết rồi.

Trước đây, trong mắt của Phó Nhược Hằng, tình yêu của cô chưa bao giờ đáng giá một xu. Cho đến một ngày, cô rời xa hắn mãi mãi, hắn mới nhận ra cô quan trọng nhường nào nhưng đã muộn rồi.

Hắn tổ chức hôn lễ với Lâm Tư Hạ chỉ mong cô đến phá hoại hôn lễ của mình nhưng kết quả vẫn là không đợi được cô, chỉ nhận về một tin tức chết người.

Hắn hài lòng không?

Không, hắn chẳng thấy vui vẻ chút nào cả. Lồng ngực đau đến không thở nổi.

Nói xong, Mộng Dao lại lần nữa nức nở, trong lòng chỉ còn lại muôn vàn đau thương. Trách Phó Nhược Hằng thì được gì? Oán hận hắn ta thì Trình Ý có thể sống lại được hay sao?

“Em phải đi đây, em phải đi gặp cô ấy lần cuối rồi.”

“Cô ấy đang nằm ở bệnh viện nào? Anh sẽ đến thăm cô ấy.”

“Không cần đâu, anh không xứng! Phó Nhược Hằng, cô ấy chết rồi bây giờ anh mới hối hận là cái gì làm cái gì? Hối hận bây giờ… cũng đã muộn rồi.”

TỐI NAY 23h EM ĐĂNG THÊM CHAP NỮA Ạ.:))