Em Là Người Thứ Ba

Chương 88: Vạch trần sự thật.




“Không cần đâu, anh không xứng! Phó Nhược Hằng, cô ấy chết rồi bây giờ anh mới hối hận là cái gì làm cái gì? Hối hận bây giờ… cũng đã muộn rồi.”

Phó Nhược Hằng mặc kệ tất cả, xoay lưng rời đi đột nhiên bị cánh tay của Lâm Tư Hạ níu lấy.

“Anh Nhược Hằng, anh định đi đâu? Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta mà, anh không thể bỏ mặc em được.”

Phó Nhược Hằng hất cánh tay của Lâm Tư Hạ ra.

“Tôi phải đi gặp cô ấy.”

“Nhược Hằng, em biết là anh cảm thấy có lỗi với Trình Ý nhưng cô ta là người không từ thủ đoạn. Biết đâu tất cả chỉ là trò lừa gạt của cô ta để anh hủy bỏ hôn lễ của chúng ta mà thôi.”

Cô ta vẫn tiếp tục nắm lấy cổ tay anh không buông. Bây giờ hôn lễ còn chưa xong, nếu như để cho Phó Nhược Hằng rời đi thi thì ngay cả vị trí mợ Phó của cô ta cũng không còn.

Lâm Tư Hạ đôi mắt đỏ hoe nhìn Phó Nhược Hằng, muốn dùng dáng vẻ đáng thương kia lần nữa lay chuyển trái tim anh.

“Anh xem hôm nay là hôn lễ em đợi mười năm, anh định biến em thành trò cười cho cả Bạch Thành này sao? Nếu như hôm nay anh đi, em sẽ chết ở đây cho anh xem.”

Trước lời đe dọa của Lâm Tư Hạ, nhưng trong đáy mắt của Phó Nhược Hằng hoàn toàn trống rỗng, giọng nói lạnh băng của hắn vang lên.

“Vậy thì cô mau đi chết đi!”

Lâm Tư Hạ nghe thấy Phó Nhược Hằng nói như vậy, trong lòng vô cùng hoang mang. Cô ta không biết tại sao Phó Nhược Hằng lại đột nhiên cư xử như vậy, bàn tay khẽ buông thõng, không còn dám nắm lấy cánh tay hắn níu kéo như lúc đầu nữa.

Đột nhiên lúc này đèn chùm ở trên đầu Lâm Tư Hạ đột nhiên rung lắc dữ dội. Mọi người nhìn về phía đó liền vô cùng hoảng sợ, lo lắng cho cô dâu ở ngay phía bên dưới.

“Xem kìa, chiếc đèn sắp rơi xuống rồi. Tại sao chú rể lại không bế cô ấy xuống, chân cô ấy đã bị tàn phế thế kia rồi mà.”

Nhưng Phó Nhược Hằng lại làm như không nghe thấy, Lâm Tư Hạ lại liếc nhìn Phó Nhược Hằng, trong lòng hoảng sợ đến mức muốn bỏ chạy khỏi đó. Nhưng cô ta vẫn nhớ là bản thân đang giả tàn phế để lấy lòng thương của Phó Nhược Hằng.

Bây giờ mà bỏ chạy thì chẳng khác nào bại lộ lời nói dối của cô ta.

Đột nhiên chiếc đèn bên trên thật sự rơi xuống. Mọi người đều nhắm mắt cầu nguyện cho cô dâu bên dưới không xảy ra chuyện gì.

“A, rơi xuống rồi!”

Không biết là ai hô hoán lên khiến tất cả mọi người trong hôn lễ đều hoảng sợ bỏ chạy khỏi đó. Lâm Tư Hạ cũng không thể tiếp tục ngồi yên đó chờ chết, cô ta vội vàng buông tay Phó Nhược Hằng ra đứng lên tìm cách bỏ chạy thoát thân.

Vì chạy quá vội, cô ta vấp phải vạt váy dài bên dưới ngã nhào xuống đất.

“Cứu tôi với!”

Phó Nhược Hằng đứng đó, trong lòng như có hàng vạn mũi dao đâm vào. Thì ra tất cả những gì hắn ta nghi ngờ đều đúng.

Khuôn mặt tuấn mỹ thâm trầm khó đoán ngồi xuống trước mặt cô ta, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Không phải là cô bị liệt sao đột nhiên lại chạy nhanh như vậy chứ?”

Sắc mặt Lâm Tư Hạ tái nhợt không còn chút máu, cô ta hốt hoảng nói.

“Chắc là do em kiên trì tập vật lý trị liệu nên chân mới ngay lúc này mà phụ hồi được.”

“Vậy sao? Vậy mà tôi còn tưởng là do cô giả què nên mới như vậy chứ?”

Nụ cười gượng gạo của Lâm Tư Hạ vụt tắt trên môi. Thì ra tất cả đều là một vở kịch do Phó Nhược Hằng bày ra để khiến cho Lâm Tư Hạ lộ ra bản chất thật sự.

Thì ra sau chuyện hôm trước Lâm Tư Hạ đẩy ngã Trình Ý rồi leo lên người cô đã khiến cho Phó Nhược Hằng nghi ngờ cô ta giả liệt rồi. Nếu không tại sao lại có thể leo lên người cô đánh được? Trình Ý là một người khỏe mạnh thì làm sao lại có thể chịu thua được một người tàn phế hai chân như cô ta?

“Anh Nhược Hằng, em không có. Sao em lại đem thân thể mình ra để đùa giỡn được chứ? Từ sau vụ tai nạn đến giờ em vẫn luôn ngồi xe lăn mà.”

Sau khi nghe tin Trình Ý chết rồi, Phó Nhược Hằng cũng hoàn toàn suy sụp. Vốn dĩ còn đang tính từ từ vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta ra. Ai ngờ cô chết rồi, bỏ mặc anh lại một mình, bây giờ không cần nữa, anh sẽ một bước tính toán hết tất cả mọi chuyện với Lâm Tư Hạ.

“Đó là vì cô muốn đổ tội cho Trình Ý, vu khống cho cô ấy xô cô ngã cầu thang khiến cho cô tàn phế, khiến cho tôi bao nhiêu năm nay luôn oán hận cô ấy.”

“Đó còn không phải là bởi vì anh yêu em sao? Trình Ý làm tổn thương em thì anh cũng hận cô ta thôi mà.”

Lâm Tư Hạ đi lại gần Phó Nhược Hằng ôm lấy hắn, bộ váy cúp ngực như muốn trực trào ra để lộ cho người đàn ông thấy.

“Nhược Hằng, người anh yêu vẫn luôn là em mà có đúng không? Chúng ta mới là một cặp trời sinh, em đã luôn ở bên cạnh anh những năm tháng thanh xuân kia mà. Những ngày tháng đó chúng ta tốt đẹp biết bao, anh cũng nói người cả đời này anh nhất định phải lấy là em kia mà. Nếu như không bởi vì sự xuất hiện của cô ta, chúng ta đã sống hạnh phúc cùng nhau rồi.”

Lâm Tư Hạ cố khơi gợi lại chuyện cũ, những năm tháng thanh xuân bên cạnh Phó Nhược Hằng để khiến hắn nghĩ đến tình cũ của bọn họ. Dù sao mối tình đầu thường khắc cốt ghi tâm kia mà.

Nhưng Phó Nhược Hằng lại không nhìn cô ta lấy một lần. Trong đáy mắt toàn bộ đều là ghét bỏ, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt.

Phải, kẻ nực cười không chỉ có Lâm Tư Hạ. Kẻ giả tạo không chỉ có cô ta, mà còn có kẻ ngu ngốc là hắn nữa đây.

Hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong mười năm này. Nếu như lúc đó hắn chịu tin cô dù chỉ một lần, có lẽ giữa bọn họ đã không cần phải đến mức một lời trăn trối cũng không kịp nói.

Hắn từng nghĩ đời này hắn yêu nhất là Lâm Tư Hạ, cho đến một ngày, có người nói cho anh biết rằng, cô biến mất rồi, không trở lại nữa, hắn mới biết người mình yêu thực sự là ai.

Nhưng thật sự đã muộn rồi sao?

Hắn không biết thế nào là tình yêu, hắn cũng không biết làm cách nào để yêu một người. Cho nên hắn mới nhận nhầm những cảm xúc của mình với Lâm Tư Hạ là tình yêu, cho nên mới trốn tránh tình cảm của mình và Trình Ý.

Hắn cứ ngỡ mình hận cô, mình không thương cô, mỗi lần gặp cô đều là ghét bỏ, chỉ muốn khiến cho cô tổn thương mà thôi. Vậy tại sao ở bên cạnh Lâm Tư Hạ lâu như vậy, hắn lại không hề muốn lấy cô ta?

Yêu một người thì phải ham muốn có được người đó bằng mọi cách, yêu một người thì phải âu yếm muốn gần gũi để cô thuộc về mình. Vậy mà cứ mỗi lần ở gần Lâm Tư Hạ hình như đều là để chọc tức Trình Ý, khiến cho cô để tâm đến hắn thêm một lần.

Trong tình yêu, tim hắn bị mù, chỉ biết làm người yêu hắn tổn thương. Cô kiên nhẫn, cô ôn nhu, cô dịu dàng với hắn, hắn cứ ngỡ cô sẽ vĩnh viễn không rời đi giống như cái cách mẹ hắn đã bỏ theo người đàn ông khác mà bỏ lại hắn.

Hắn sợ chỉ cần hắn đối tốt với cô dù chỉ một chút thôi, cô sẽ rời xa hắn, cứ nghĩ đến điều đó trái tim sắt đá của hắn lại nhói đau không ngừng.

Hắn nói những lời làm tổn thương cô nhưng lại ham muốn được ôm lấy cô trong lòng. Nếu như hắn thực sự ghét cô thì sao hắn lại có thể làm chuyện đó với cô? Tại sao sống chết cũng không đồng ý ly hôn với cô?

Nếu như không phải cô phản bội hắn, có con với người đàn ông khác thì hắn cũng sẽ không đồng ý ly hôn với cô đâu.

Đến lúc ly hôn rồi, hắn lại hối hận, giá mà hắn có thể giữ được trái tim cô ở lại thì tốt biết mấy.

Khi thấy cô quay về, trong lòng hắn vui sướng biết bao, hắn lại muốn lần nữa dây dưa với cô. Cho dù cô hận hắn cũng không sao, chỉ cần cả đời này có thể ở bên cạnh cô cũng quá đủ rồi.

Hắn đưa tay bóp lấy cổ của Lâm Tư Hạ, trong đáy mắt toàn bộ là oán hận với người đàn bà xấu xa này.

“Tôi không ghét cô ấy, tôi chỉ ghét người không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích giống như cô. Chân của cô vốn dĩ chẳng bị thương gì có đúng không?”

Rõ ràng hắn đã nghi ngờ cô ta giả vờ tàn phế lại nhân hôn lễ này để vạch trần cô ta. Sau đó có thể quay lại xin lỗi Trình Ý, kết quả đã muộn rồi.

Cô không còn muốn nghe câu trả lời từ hắn nữa.

Nếu như hắn không tuyệt tình với cô như thế.

Nếu như hắn nhận ra tình cảm của mình sớm hơn.

Nếu như hắn chịu nghe tất cả những lời nói thật lòng của cô.

Có lẽ giữa bọn họ đã không phải đi đến kết cục này.

Tất cả là tại hắn mu muội!

Đôi mắt hẹp dài của Phó Nhược Hằng nhìn chằm chằm lấy Lâm Tư Hạ, bàn tay càng bóp chặt lấy cổ cô ta, trong tay càng thêm dùng sức.

“Anh Nhược Hằng… em sai rồi… Anh tha cho em đi… Em chỉ là sợ cô ấy… cướp mất anh thôi.”

Trong con ngươi sâu thẳm của hắn tràn đầy vẻ hung ác.

“Rõ ràng người năm xưa nấu canh giải rượu cho tôi là cô ấy, tại sao cô lại nhận là cô làm?”