Em Là Người Thứ Ba

Chương 86: Hôn lễ của phó nhược hằng. (2)




Trình Ý không nói, Tống Tri Hành cũng không muốn hỏi, chỉ yên tĩnh để cô nằm trên giường. Cô không muốn trả lời vậy thì cậu sẽ âm thầm chờ đợi.

Chờ đến một ngày cô cảm động trước tình cảm của cậu. Dù sao thì Phó Nhược Hằng cũng đã kết hôn rồi, sớm muộn bọn họ cũng sẽ trở thành dĩ vãng mà thôi.

Nhưng nhìn đôi mắt Trình Ý buồn bã như vậy, cậu thật sự không nỡ để cô đau khổ. Nếu như cậu có thể là Phó Nhược Hằng thì tốt biết mấy, cậu nhất định sẽ yêu Trình Ý hết cả trái tim mình. Sẽ không để cho cô phải rơi nước mắt.

Cuối cùng cậu cũng đã hiểu được cảm giác của ba Cố Thành năm đó. Chính là tuy không có cơ hội nhưng vẫn muốn tranh giành tình cảm không thuộc về mình.

Thì ra đứng nhìn người mình yêu trong lòng khắc cốt ghi tâm một người đàn ông khác là chuyện chẳng hề dễ dàng gì.

Nhưng cậu vẫn muốn tin rằng, mẹ cậu đã chọn người đàn ông yêu mình. Vậy cho nên một ngày nào đó Trình Ý cũng sẽ nhận ra người thật lòng yêu cô chính là Tống Tri Hành.

Chỉ vừa nghĩ đến, mẹ của cậu đã gọi đến, Tống Tri Hành vội vàng bắt máy.

“Mẹ nghe nói con có bạn gái rồi sao không thấy đưa về ra mắt mẹ?”

Tống Tri Hành nhìn Trình Ý cười ngại ngùng, “Bởi vì cô ấy vẫn chưa chấp nhận tình cảm của con.”

Khụ khụ…

Trình Ý nghe thấy Tống Tri Hành nói chuyện với mẹ mình những lời đó, ngụm nước cũng muốn sặc ra. Cô đưa mắt nhìn Tống Tri Hành cảnh cáo.

“Con trai ưu tú của mẹ mà cũng có cô gái từ chối được sao?”

“Có chứ sao. Là vì cô ấy không có mắt nhìn người.”

Lúc đầu còn cho rằng Tống Tri Hành là một chú chó con ngoan ngoãn, thích bám lấy cô lại rất cần được che chở. Ai ngờ đâu bây giờ lại phát hiện mình đã lầm rồi. Cậu là một nhân vật lớn có tiếng nói, là một chàng trai có gia thế khiến cho ai ai cũng nể sợ, có thể che ô chống lưng bảo vệ cho cô khi cần.

“Con đừng có ức hiếp con gái nhà người ta đó.”

“Cô ấy không ức hiếp con thì thôi, con làm sao dám ức hiếp cô ấy. Đợi cô ấy đồng ý làm bạn gái con sẽ dẫn về ra mắt mẹ. Đảm bảo mẹ sẽ rất thích cô ấy cho mà xem.”

Tử Y quả thật cũng rất tò mò cô gái có thể khiến cho Tống Tri Hành yêu thích đến như vậy rốt cuộc là người con gái như thế nào?

Càng lớn Tống Tri Hành lại càng giống với Tống Dịch ngày trẻ, vừa điển trai lại tài giỏi. Bà thật sự rất sợ con trai mình sẽ đi theo vết xe đổ của cha nó, trở thành một con người lạnh lùng và cao ngạo.

Cũng rất may mấy năm nay Cố Thành luôn dạy dỗ Tống Tri Hành như con ruột. Tính cách điềm đạm và chu đáo của Tống Tri Hành có thể là ảnh hưởng bởi người cha thứ hai này.

Tống Tri Hành đi đến bên giường của Trình Ý, đưa bàn tay ấm áp sờ lên trán của Trình Ý.

“Trình Ý, tôi không biết yêu một người thì như thế nào? Nhưng tôi biết nếu như yêu một người thật lòng nhất định sẽ không để cho người đó phải rơi nước mắt.”

Những lời này không phải là nói cho Trình Ý nghe mà là nói cho cả chính bản thân cậu cũng nghe.

“Trình Ý, chị ngồi đây nhé. Tôi đi ra siêu thị mua một ít nguyên liệu tối nay nấu món súp cua cho bữa tối.”

“Vậy cứ cậu đi đi. Tôi không sao, tôi có thể tự lo cho mình được mà.”

Tống Tri Hành nghe vậy cũng gật đầu yên tâm, cậu lấy áo khoác rồi bước đi ra bên ngoài, để lại Trình Ý một mình trong phòng.

Cô bởi vì buồn chán, cho nên liền lên mạng xem tin tức. Cô lướt qua nhiều tin tức khác nhau rồi đột nhiên dừng lại ở một đoạn tin tức khiến cho người ta phải nhức mắt.

Trên màn hình điện thoại đang tường thuật trực tiếp hôn lễ thế kỷ của Phó Nhược Hằng và Lâm Tư Hạ. Trình Ý nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Các đầu ngón tay co rút, cảm thấy cứng đơ không lướt đi được.

Mộng Dao nói quả thật không sai, cô luôn thích ngược đãi bản thân mình như vậy. Dẫu biết giữa bọn họ đã sớm bên nhau, cô chỉ là người thừa. Vậy mà lại không muốn giả vờ bỏ qua cảnh tượng này, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông đang được máy quay lia đến.

Người đàn ông với dáng vẻ phong trần, lịch lãm như một quý ông thành đạt. Bảo sao mà phóng viên không hâm mộ Lâm Tư Hạ cho được.

Nhìn Lâm Tư Hạ trên người mặc một bộ váy cưới xinh đẹp, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ, trong lòng Trình Ý có chút ghen tị.

Thì ra cô ta nói tất cả đều là thật.

Cô vẫn là thua cô ta một bước.

Chuyện mà cô ta mong ước bấy lâu nay cuối cùng cũng đã trở thành sự thật. Mục đích của tất cả những việc làm xấu xa của cô ta cuối cùng cũng đã đạt được sự thật.

Nhớ lại lần trước kết hôn với Trình Ý, Phó Nhược Hằng cũng không xuất hiện khiến cho cô trở thành trò cười cho toàn bộ Bạch Thành này. Mọi người đều nói cô chẳng qua chỉ là cháu dâu được ông nội cưới cho Phó Nhược Hằng, hắn chưa từng muốn lấy cô.

Hôm nay nhìn thấy hôn lễ hoành tráng của bọn họ, cô mới cảm thấy đúng thật.

Trong tình yêu, kẻ không được yêu thì mới chính là kẻ thứ ba.

Bởi vì ngay từ ban đầu đã là kẻ thứ ba, cho nên từ đầu đã không có tư cách tranh giành. Thứ mà Phó Nhược Hằng có thể cho Lâm Tư Hạ là một hôn lễ kinh thiên động địa, người người biết đến, khiến cho cô ta cảm thấy vinh quang với mọi người.

Cô ta một bước lên làm mợ Phó được mọi người đều biết. Có lẽ người ta đã quên bên cạnh Phó Nhược Hằng từng có một người con gái âm thầm chịu đựng, hy sinh cho hắn rất nhiều.

Đổi lại chỉ là bị ghẻ lạnh, bị hắt hủi, ngay cả một danh phận cũng không có.

Khung cảnh dần chuyển đến cảnh quan trọng nhất. Lâm Tư Hạ ngồi trên xe lăn ôm lấy tiểu Nhiên được người khác đẩy vào, phía trước là một tốp những đứa trẻ đang rải hoa. Cô ta từ từ tiến vào ở phía sau.

Khi đến chính giữa sân khấu thì dừng lại, người chủ trì bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

“Chị Lâm Tư Hạ, chị có đồng ý lấy anh Phó Nhược Hằng làm chồng không? Khi nghèo khó cũng như lúc gian nan. Khi khỏe mạnh, lúc già yếu, đều ở bên cạnh, yêu thương anh ấy suốt cuộc đời này có được không?”

“Tôi đồng ý.” Lâm Tư Hạ nhanh chóng trả lời.

Đây là chuyện mà cả đời này cô ta mong đợi. Cưới Phó Nhược Hằng, trở thành người phụ nữ của hắn, bà chủ của tập đoàn Phó thị. Cô ta cuối cùng cũng đợi được rồi.

Trình Ý có người chống lưng thì sao chứ? Cô đã không còn cơ hội chia rẽ cô ta và Phó Nhược Hằng nữa rồi.

“Phó Nhược Hằng, anh có đồng ý lấy cô Lâm Tư Hạ làm vợ không? Khi nghèo khó cũng như lúc gian nan. Khi khỏe mạnh, lúc già yếu, đều ở bên cạnh, yêu thương cô ấy suốt cuộc đời này, trân trọng cô ấy mãi mãi về sau không thay đổi không?”

Phó Nhược Hằng đột nhiên im lặng một chút, đôi mắt như muốn nhìn thấu Lâm Tư Hạ. Đột nhiên trước mặt hắn lại hiện ra hình bóng của một người con gái khác.

Nhưng hắn lại nhanh chóng gạt đi, “Tôi…”

Nhưng Trình Ý đã không có đủ dũng khí để nghe đến cuối cùng lời đồng ý của Phó Nhược Hằng. Cô sợ cô sẽ không kìm được mà bật khóc.

Cô không nhớ bản thân đã âm thầm yêu anh bao nhiêu ngày đêm. Chỉ nhớ có một đêm anh dịu dàng ôm lấy cô lại là gọi tên người con gái khác. Một lần đó thôi lại đủ cho cô cảm thấy hạnh phúc, khiến cho cô mang theo bên mình đứa trẻ của anh.

Anh cũng không phát hiện ra, hay là… trong thâm tâm anh lại mong đứa trẻ ấy chết đi rồi thì tốt biết mấy. Như vậy giữa hắn và Lâm Tư Hạ sẽ không có vật cản.

Giữa bọn họ rất giống nhau, tàn ác giống nhau. Có lẽ bọn họ ở bên nhau sẽ phù hợp hơn là người con gái chỉ có thể thật tâm đối xử tốt với hắn giống như cô.

Trình Ý để lại điện thoại ở lại giường, cô muốn đi xuống lầu đi dạo một chút. Có lẽ như vậy sẽ làm trấn an trái tim đầy những vết thương của cô lúc này.

Từ xa cô nhìn thấy Tống Tri Hành đang cầm lấy một đống túi đựng thức ăn, cô muốn sang đường giúp anh xách đồ.

Đèn chuyển xanh, Trình Ý vẫn cứ thế vừa đi vừa vẫy tay với cậu, hoàn toàn không phát hiện ra có một chiếc xe tải lớn khi thấy cô liền nhấn chân ga lao đến.

Tống Tri Hành phát hiện ra sự bất thường của chiếc xe, vội vàng ra dấu cho Trình Ý bảo cô đừng sang đường nữa nhưng đã quá muộn.

Lúc nhìn thấy chiếc xe đã lao đến trước mặt cô. Tống Tri Hành không kịp nghĩ nhiều liền vội thả hết tất cả đồ xuống lao nhanh đến chỗ cô.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Rầm!

Trên đất chỉ còn lại một vũng máu tươi.

Chiếc xe kia sau khi đụng trúng người xong liền nhanh chóng bỏ chạy khỏi hiện trường. Chỉ để lại trên đường Trình Ý đang nằm bất động trên đất.

Tống Tri Hành vội vàng lao đến ôm lấy cô, máu bắt đầu chảy lan ra từ đầu của cô, thấm ướt cả chiếc áo của cậu. Tống Tri Hành bật khóc, nước mắt cậu nhỏ xuống gương mặt trắng bệch của cô.

“Chị Trình Ý, chị mau mở mắt ra nhìn tôi đi! Tôi xin chị đấy, chị đừng làm tôi sợ mà!”