Em Là Người Thứ Ba

Chương 85: Hôn lễ của phó nhược hằng.




“Đem tất cả những thứ này đều dọn đi! Sau đó vứt hết vào sọt rác.”

Không ngờ lúc này Phó Nhược Hằng lại trở về, tình cơ thấy một màn này. Nhìn giường ngủ bị khiêng đi, căn phòng cũng đang được dọn dẹp, giọng nói lạnh băng của hắn vang lên.

“Em đang làm cái gì vậy?”

Nhìn thấy hắn ta trở về, Lâm Tư Hạ vội đi đến vòng tay ôm lấy hắn, trên môi nở rộ nụ cười xinh tươi.

“Anh Nhược Hằng, chúng ta sắp kết hôn rồi. Em quyết định sẽ đổi tất cả những thứ trong phòng tân hôn của chúng ta, đặc biệt là chiếc giường kia, giường người phụ nữ khác từng nằm qua, em ngủ không quen.”

Nhìn người làm đang khiêng chiếc giường kia ra khỏi phòng, trong lòng Phó Nhược Hằng đột nhiên nổi giận đùng đùng, hắn quát lên lớn tiếng khiến cho Lâm Tư Hạ đứng ngay đó cũng phải giật mình.

“Không được đem đồ đạc đi đâu cả! Tất cả để yên đó cho tôi!”

“Nhược Hằng, anh làm sao vậy?”

“Ai cho phép em động vào những thứ này khi chưa có sự cho phép của tôi?”

Giọng nói của Phó Nhược Hằng lạnh băng, dường như ẩn chứa đầy sự tức giận.

Trong lòng của Lâm Tư Hạ lại không thể tiếp tục giả vờ chịu đựng được nữa, cô ta không thể chịu đựng được cái cảm giác Phó Nhược Hằng ngày ngày ngủ trên chiếc giường từng ân ái với Trình Ý.

Mỗi đêm cứ nghĩ đến cảnh tượng đó là cô ta muốn phát điên lên đi được. Vì cớ gì mọi thứ đã kết thúc lâu rồi, hắn và Trình Ý cũng đã ly hôn lâu rồi, vì cớ gì mà hắn lại không thể buông bỏ được Trình Ý?

“Nhược Hằng, anh tỉnh táo lại đi được không? Em mới là vợ tương lai của anh, em không muốn nằm chung trên chiếc giường Trình Ý từng nằm. Cô ta bây giờ đã tìm được người đàn ông khác tốt hơn anh, giàu hơn anh để bám vào rồi, sao đến giờ anh vẫn không chịu vứt đi những thứ này?”

“Không liên quan đến em! Không ngủ được vậy thì em có thể ngủ ở phòng khác được mà. Tôi chỉ đồng ý cưới em chứ không có đồng ý ngủ với em.”

Những lời nói tàn nhẫn của Phó Nhược Hằng càng khiến cho Lâm Tư Hạ oán hận, cô ta cho rằng là bởi vì Trình Ý trở về cho nên hắn mới đối xử với cô ta như vậy.

“Phó Nhược Hằng, anh trước đây đâu có như thế này? Rõ ràng là chính anh nói anh không yêu cô ta, anh ghét cô ta, vậy mà bây giờ anh lại vì cô ta mà lạnh nhạt với em hết lần này đến lần khác? Em có chỗ nào không bằng Trình Ý kia chứ?”

Phó Nhược Hằng lại im lặng, hắn cũng không biết câu trả lời nữa.

Hắn muốn ngủ ở đây vì nơi đây đâu đâu cũng là hình bóng của cô, mỗi lần nằm trên giường hắn đều có thể nhớ đến những đêm cùng cô triền miên. Tuy không phải là vui vẻ gì nhưng lại mê luyến đến khiến cho con người ta không muốn tỉnh lại.

“Vậy em còn muốn kết hôn với tôi hay không? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Không được, chuyện đã đi đến nước này rồi, bao nhiêu năm như vậy, cô ta đều ming được gả cho Phó Nhược Hằng. Bây giờ bảo cô ta buông tay là chuyện không thể nào.

Phó Nhược Hằng là của cô, ai cũng không thể cướp đi được. Cho dù là Trình Ý trở về thì đã sao, người bây giờ sắp trở thành vợ của Phó Nhược Hằng là cô ta.

Cô ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm mấy ngày nữa thôi. Có được danh phận thôi cũng được, Trình Ý cô ta sớm muộn cũng sẽ nhổ cỏ tận gốc mà thôi.

Lâm Tư Hạ lại bày ra vẻ mặt hối lỗi, nắm lấy tay hắn, “Nhược Hằng, em xin lỗi. Em chỉ là quá yêu anh thôi mà, em chỉ sợ đánh mất anh mà thôi. Em yêu anh nhiều như vậy, em chỉ muốn gả cho anh thôi.”

Nhưng lần nữa bị Phó Nhược Hằng gạt đi,

“Bây giờ tôi muốn được nghỉ ngơi, em về phòng chăm tiểu Nhiên đi.”

“Anh có muốn em massage cho anh thư giãn đầu óc không? Hiệu quả lắm đấy.”

“Không cần đâu.”

Lâm Tư Hạ chỉ có thể tức giận rời khỏi phòng, bàn tay nắm chặt lại. Để tránh tình trạng đêm dài lắm mộng, Trình Ý bắt buộc phải chết.

Suốt đêm, Phó Nhược Hằng đều ngồi hút thuốc trong phòng ngủ, bao thuốc lá đã cạn, trong phòng ngập tràn mùi thuốc lá.

Hắn bắt đầu suy nghĩ, bản thân có phải đã thực sự sai lầm rồi không?

Trình Ý từng yêu hắn như vậy, bất luận hắn khiến cho cô tổn thương thế nào, cô vẫn yêu hắn. Vậy mà bây giờ cô lại không thèm quan tâm đến hắn nữa, có phải là cô đã hết yêu hắn rồi không?

Hắn từng muốn rời xa cô để bên cạnh Lâm Tư Hạ, bây giờ lại cảm thấy chán ghét người phụ nữ nhiều thủ đoạn này vô cùng. Nhưng cô ta cứ như con rắn độc, bám chặt lấy hắn không buông.

Nếu như không cẩn thận có thể bị cô ta cắn chết lúc nào không hay.

“Trình Ý đâu rồi?”

“Hôm nay cô ấy xin nghỉ phép bị bệnh ạ.”

“Trùng hợp vậy sao?”

Gần đến ngày kết hôn của hắn thì cô lại bị bệnh, chẳng lẽ là cô muốn trốn tránh hắn sao?

Trình Ý nằm ở trên giường, ho khan hai tiếng, cổ họng đau rát. Cô nhìn tờ lịch treo trên tường, nghĩ đến điều gì đó, trong lòng buồn bã.

Phó Nhược Hằng có phải là cố ý hay không?

Sau đó cô lại lắc đầu, có lẽ là không. Hắn chưa từng nhớ đến những ngày tháng ở bên cạnh cô, hắn luôn vô tâm với cô, làm sao nhớ được hôm đó là sinh nhật cô?

Tống Tri Hành thấy cô đã tỉnh liền đi đến kiểm tra cho cô.

“Chị cảm thấy như thế nào rồi?”

“Tôi không sao, chỉ là trong người hơi mệt thôi.”

Sau đó cô lại cats tiếng hỏi, giọng điệu rất buồn bã, “Hôm nay… là ngày mấy rồi?”

“Hôm nay là ngày mười lăm rồi. Là sinh nhật chị.”

Phải, hôm nay là sinh nhật của cô cũng chính là ngày cưới của Phó Nhược Hằng và Lâm Tư Hạ.

Thật là trớ trêu làm sao!

Tống Tri Hành nhìn thấy biểu hiện của cô, lập tức không vui, nhưng vẫn nói.

“Hôm nay cũng là ngày kết hôn của Phó Nhược Hằng. Chị… có muốn đi hay không?”

Sau khi nhận được thiệp mời, Trình Ý vẫn luôn không thể tập trung làm việc được.

“Nếu như chị muốn đi, tôi sẽ cho người chuẩn bị một bộ lễ phục thật đẹp.”

“Phải đó Trình Ý, hôm nay cậu nhất định phải thật xinh đẹp để cho tên khốn nạn kia nhìn thấy. Rồi mới biết được hắn đã bỏ lỡ những gì!”

Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng nói, thì ra người đến là Mộng Dao. Cô nghe nói Trình Ý bị bệnh nên đã đến thăm.

“Hôm nay là đám cưới anh trai cậu đấy, sao cậu lại đến đây?”

“Đến xem cậu thế nào? Cậu mà không đi, bọn họ sẽ nghĩ cậu vẫn còn để tâm đến Phó Nhược Hằng đấy.”

“Hình như Phó Nhược Hằng là anh trai cậu mà nhỉ? Sao cậu cứ nói xấu anh trai mình thế?”

“Trong mắt mình, tình thân không quan trọng bằng bạn bè. Bạn bè mới là chân ái, tình thân chỉ là sự cố mà thôi. Thôi được rồi, đứng lên thử bộ lễ phục mình chuẩn bị cho cậu đi.”

Mộng Dao đã chọn cho cô một bộ lễ phục thật đẹp. Cô ngắm nhìn mãi, sau đó dưới sự hối thúc của Mộng Dao mà đi vào nhà vệ sinh thay ra.

Khi cô bước ra khiến cho ai cũng phải trầm trồ vì quá xinh đẹp.

“Đúng là đồ mình chọn cho tiểu Ý, quá đỗi xinh đẹp. Hôm nay cậu mà đến đó nhất định chiếm được spotlight, đè ép cái thứ đê tiện kia lại.”

Trình Ý hơi lo lắng nhìn Mộng Dao, “Thật sự được sao?”

“Rất đẹp. Cậu mà đi nhất định anh trai mình sẽ lé mắt, sau đó lại càng hối hận cho mà xem.”

Tuy nhiên sau đó cô lại quyết định sẽ không đi nữa, cô lại nói bản thân đang bị bệnh, không thể đi được.

“Mình việc gì phải tự ngược đãi bản thân. Bị bệnh vẫn phải lết đi dự đám cưới của hắn ta. Thật sự không xứng!”

Mộng Dao biết Trình Ý sợ cái gì, cô cũng không ép Trình Ý nữa. Chỉ lên