Em Là Người Thứ Ba

Chương 79: Tiểu tam bày trò.




Phó Nhược Hằng đột nhiên như sét đánh vào đầu, hắn vội vàng chạy về nhà. Không phải là lo cho Lâm Tư Hạ mà là lo cho tiểu Nhiên.

Thì ra sau khi bị Phó Nhược Hằng đuổi đi, Lâm Tư Hạ trở về nhà thì gặp mẹ cô ta đang ở đó. Vừa nhìn thấy con gái, mẹ của Lâm Tư Hạ vội vàng mừng rỡ, cứ tưởng là Phó Nhược Hằng đưa cô về thăm nhà.

Nào ngờ lại thấy cô ta hai mắt sự đỏ đi vào trong nhà. Lâm Tư Hạ được người làm đẩy vào trong nhà, nhìn thấy mẹ đến, cô ta ấm ức mà ôm lấy mặt khóc.

“Mẹ…”

“Sao con trở về có một mình thôi vậy? Nhược Hằng đâu?”

Nghe mẹ hỏi cô ta lại càng khóc lớn hơn, “Mẹ, con biết làm sao đây? Anh Nhược Hằng không thương con nữa, anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài.”

“Sao… sao lại thế? Chẳng phải trước đây cậu ta đối xử với con rất tốt kia mà? Còn để cho con vào Phó Viên sống nữa.”

Lâm Tư Hạ vừa khóc lóc gục trên gối mẹ vừa liên tục lắc đầu.

“Đã hai năm rồi, anh ấy nói sẽ lấy con cũng hai năm rồi. Kết quả hôm nay con tìm đến công ty lại thấy anh ấy đang tình tứ cùng người phụ nữ khác trong thang máy. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn thời gian qua anh ấy lạnh nhạt với con là vì người phụ nữ kia rồi.”

Mẹ của Lâm Tư Hạ nghe thấy cũng tức giận thay cho con gái. Bà ta cứ nghĩ Phó Nhược Hằng yêu Lâm Tư Hạ, yêu đến không tiếc ly hôn với Trình Ý để ở bên cạnh cô.

Bà ta cứ nghĩ sau khi ly hôn với Trình Ý thì Phó Nhược Hằng sẽ lấy con gái bà ta bởi vì dù sao thì cũng phải cho đứa bé trong bụng Lâm Tư Hạ một danh phận chứ?

Kết quả lần nào cũng bị hắn kiếm cớ này cớ nọ thoái thác cho qua chuyện. Bây giờ nghe con gái kể lại Phó Nhược Hằng có người thứ ba ở sau lưng Lâm Tư Hạ, bà ta lại càng điên máu hơn.

Nói cho cùng nhiều năm như vậy, Lâm Tư Hạ vẫn cứ cố chấp muốn gả cho Phó Nhược Hằng. Trước là vì yêu Phó Nhược Hằng, sau lại là vì danh tiếng nhà bọn họ rất cao. Cả Bạch Thành này, kiếm một người đàn ông ưu tú như Phó Nhược Hằng, có thắp nến đi tìm cũng không ra.

Vài năm trước vì bị Trình Ý chen ngang mà bỏ lỡ mất một lần. Nhưng nhìn thấy Phó Nhược Hằng giày vò Trình Ý, hai mẹ con bọn họ lấy làm hả hê. Cho rằng không sao, chỉ cần trong lòng Phó Nhược Hằng có Lâm Tư Hạ là đủ rồi.

Nhưng vài năm gần đây, thái độ của Phó Nhược Hằng lại càng lúc càng lạnh nhạt. Cho dù đã dọn vào Phó Viên vẫn chẳng thay đổi gì cả, đến ngủ với Phó Nhược Hằng, cô ta cũng chẳng có cơ hội ngủ cùng.

“Cậu ta có người phụ nữ khác? Là ai?”

“Con không biết, con còn chưa kịp nhìn thấy mặt đã bị anh ấy đuổi đi trước mắt bao nhiêu người. Nhục nhã như vậy làm sao mà con muốn sống nữa chứ?”

Cô ta lại ôm mặt khóc, một kẻ tự cao như cô ta làm sao chấp nhận được chuyện này?

Cô ta tức giận nghiến răng, “Chắc chắn là bọn họ đã ngủ với nhau rồi. Nếu như không làm gì thật thì đợi người phụ nữ kia đến đây, con chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi nhà họ Phó thật đấy.”

Mẹ Lâm Tư Hạ vuốt ve mặt con gái, “Con đừng lo, mẹ sẽ cho người điều tra cô ta, cần thiết thì…”

Bà ta đưa tay lên cô làm một đường xoẹt qua, ý nghĩ thủ tiêu cô gái đó.

Có lẽ hai mẹ con họ đều phát điên rồi, đến ngay cả chuyện giết người cũng dám ngang nhiên mưu tính như một chuyện bình thường vậy.

Đột nhiên tiếng tiểu Nhiên khóc lên khiến cho bọn họ giật mình. Mẹ của Lâm Tư Hạ nhìn qua, trong đáy mắt xoẹt qua một ý nghĩ xấu xa.

“Chẳng phải con còn có tiểu Nhiên sao? Phó Nhược Hằng rất để ý đến đứa bé này kia mà.”

“Nhưng… nó chỉ là con gái. Lỡ như con ả kia sinh được con trai thì sao? Nó sẽ trở thành người thừa kế của Phó gia.”

“Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu. Bây giờ con muốn Phó Nhược Hằng quan tâm con chỉ có thể làm như thế này thôi…”

Cho nên mới có cảnh tượng Lâm Tư Hạ ôm con đòi nhảy lầu.

Phó Nhược Hằng vừa lái xe về nhà đã nhìn thấy một đám người tụ tập trước sân, nhìn lên thì thấy Lâm Tư Hạ đang ôm tiểu Nhiên, trên tay là một con dao. Cô ta giống như phát điên, kề dao vào cổ đứa bé, miệng liên tục lẩm bẩm.

“Nếu như anh không yêu em nữa thì để em ôm con đi chết.”

Phó Nhược Hằng vì an nguy của tiểu Nhiên liền chạy đến can ngăn cô ta.

“Tư Hạ, em bình tĩnh lại đi. Có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Nhược Hằng, anh đến rồi đấy sao? Đến để chứng kiến người phụ nữ cùng con của anh chết như thế nào?”

Ánh mắt cô ta như điên như dại, tiểu Nhiên còn nhỏ không hiểu chuyện gì nhưng đột nhiên lại khóc to lên khiến cho lòng ai cũng rối loạn.

Quản gia thấy Phó Nhược Hằng trở về liền hốt hoảng chạy đến, vừa nói vừa lau mồ hôi.

“Thiếu gia, không biết tại sao phu nhân lại đột nhiên phát điên, ôm lấy cô chủ nhỏ đòi sống đòi chết. Cậu mau lựa lời khuyên nhủ cô ấy đi.”

Phó Nhược Hằng nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mặt, gương mặt không còn chút máu, sự tức giận trong mắt hắn chìm xuống. Vài năm nay ở bên cạnh Lâm Tư Hạ, hắn cũng chưa từng nghĩ cô ta điên đến mức ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng không tha. Nó lại còn là còn cô ta, có người mẹ nào lại nhẫn tâm như vậy chứ?

Hắn chạy đến lầu ba, từ từ tiến đến chỗ la can nơi Lâm Tư Hạ đang đứng, dịu giọng nhẫn nại khuyên nhủ:

“Em bỏ dao xuống ngay đi! Chuyện sáng nay không phải là anh cố ý làm như vậy đâu.”

“Anh nói đi, anh cần em, cần con hay là cần người phụ nữ đó?”

Trước đây dù cho có tuyệt vọng cỡ nào, Trình Ý cũng chưa từng làm loạn lấy tính mạng ra ép buộc hắn, vậy mà bây giờ Lâm Tư Hạ lại dùng tính mạng ra bắt hắn phải lựa chọn.

“Tôi…”

Hình ảnh Trình Ý thoáng chốc hiện lên trong đầu Phó Nhược Hằng.

Giọng cô ta run rẩy, “Anh không chọn thì em và con sẽ cùng ôm nhau chết tại đây.”

“Được rồi, tôi cần em và con.”

Lâm Tư Hạ đạt được ý đồ, buông con dao trong tay xuống, Phó Nhược Hằng vội lao đến ôm lấy cô ta và đứa bé. Lâm Tư Hạ thấy Phó Nhược Hằng ôm mình liền mừng rỡ ôm chặt lấy hắn, giọng nói mừng lơn.

“Anh sẽ cưới em đúng không?”

Lồng ngực Phó Nhược Hằng nghẹn lại, hai mắt nhắm lại, giọng nói có chút không cam, “Được.”

“Em muốn tổ chức trong tháng này, được không?”

“Được.”

“Nếu như anh thất hứa thì anh chờ nhặt xác của em và con đi.”

Lâm Tư Hạ tựa mặt lên vai Phó Nhược Hằng, mỉm cười đắc ý. Chỉ cần Phó Nhược Hằng chọn cô ta, còn người phụ nữ kia, giết chết là xong.