Em Là Người Thứ Ba

Chương 78: Nợ tình chưa dứt.




Sau khi bảo vệ lôi Lâm Tư Hạ đi, Phó Nhược Hằng lúc này mới quay sang nhìn đám đông đang tụ tập hóng chuyện trong văn phòng.

Lại đột nhiên nhìn thấy Trình Ý lạnh nhạt quay đi, gương mặt cô vẫn điềm nhiên như không. Giống như thể chuyện này chẳng hề liên quan gì đến cô cả. Nhưng rõ ràng là mới nãy hắn vừa vì bảo vệ cô mà cãi nhau với Lâm Tư Hạ xong.

Trước đây, dù cho có Lâm Tư Hạ có làm loạn cỡ nào thì hắn cũng lạnh nhạt bỏ qua, bởi vì trong lòng hắn cô ta dù gì cũng là mẹ của con gái hắn. Nhưng hôm nay khi nghe cô ta nói muốn động đến Trình Ý, hắn lại mất bình tĩnh, lại tức giận mà đẩy ngã cô ta.

Có nhiều lúc Phó Nhược Hằng thật sự không thể hiểu nổi chính bản thân mình. Có lúc anh lại hận cô đến phát điên, có khi anh lại triền miên âu yếm muốn ôm cô trong vòng tay. Giống như lúc này đây, muốn bảo vệ cho cô…

Vậy mà cô không hề cảm thấy biết ơn, lại lộ ra ánh mắt khinh thường hắn như vậy.

Đúng là chọc hắn tức chết mà.

Hắn tức giận nhìn đám người nhiều chuyện kia, quát một tiếng lớn, “Mọi người tập trung làm việc đi! Muốn tôi trừ lương hết không hả?”

Mọi người lập tức tản đi, ai làm việc người nấy.

Trình Ý sau khi rời đi liền vào phòng nhân viên để pha cà phê, Phó Nhược Hằng đi ngang qua, thấy mùi hương cà phê quen thuộc trên tay cô. Hắn đi đến đứng sau lưng cô, chăm chú nhìn lấy cách thức cô pha cà phê, chẳng phải vẫn là mùi hương cũ hay sao?

Hắn lại nhìn thấy một cọng tóc mai của cô rơi ta ngoài rìa tóc. Nhìn cái cổ trắng ngần của cô, ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô, trong lòng mê man, thoáng qua chút cồn cào.

Sao cô lại không để tâm đến hắn? Cô đã cố tình vào đây làm rồi tại sao một chút cũng không để ý đến hắn?

Chẳng phải trước đây không ai nhắc nhở cô cũng rất thích lo lắng cho hắn sao bây giờ chỉ mới có hai năm, hắn kết hôn với ai? Sống như thế nào, cô cũng một chút chẳng quan tâm.

Chỉ là người kỳ lạ không chỉ có cô, mà còn có hắn. Rõ ràng là đã nói ly hôn rồi cô đừng có mà hối hận, vậy mà bây giờ người hối hận lại là hắn.

Rõ ràng đã nói cô chẳng là gì cả. Ly hôn rồi càng tốt hơn chứ sao? Vậy mà bây giờ lại bám riết mong cô để ý đến mình.

Hắn đột nhiên vén tóc cho cô, Trình Ý có chút giật mình, xoay người lại đã thấy Phó Nhược Hằng đứng đằng sau, không kịp phòng bị liền ngã ra sau. Phó Nhược Hằng ôm lấy eo cô, một tay chống lên bàn cứ thế mà hai thân thể dính sát vào nhau.

“Anh… làm gì vậy? Đừng có đứng gần tôi, tôi không muốn bị vợ chưa cưới của anh đánh ghen vì hiểu lầm là tôi gian díu với anh đâu.”

Phó Nhược Hằng nhìn cô, ánh mắt lại dời xuống đôi môi đỏ của cô, yết hầu khẽ di chuyển lên xuống.

Thì ra cô tránh mặt anh là sợ bị Lâm Tư Hạ nhắm vào sao?

Nghĩ đến đây khuôn mặt của Phó Nhược Hằng càng trở nên u tối. Dũng khí theo đuổi anh mấy năm nay của cô đi đâu rồi?

Trước kia còn dám ngang nhiên đòi ly hôn với hắn, thoát cái có hai năm mà thay đổi nhiều như vậy sao? Đến nói chuyện với anh mà cũng sợ bị Lâm Tư Hạ đánh ghen sao?

“Em sợ Lâm Tư Hạ sao?”

Cô sợ Lâm Tư Hạ sao? Cô còn chưa đánh cô ta là may, sao lại phải sợ?

Cô chẳng qua chỉ là không muốn dính dáng gì đến chuyện tình cảm của hai người bọn họ nữa mà thôi.

“Không. Tôi chỉ là không muốn bị hiểu lầm là mặt dày không biết xấu hổ quyến rũ chồng cũ mà thôi.”

Thì ra là cô không muốn dây dưa với hắn thôi, vậy mà hắn cứ tưởng…

Những lời lạnh lùng kia khiến cho tâm trạng Phó Nhược Hằng càng trở nên tồi tệ. Không phải là cô cho rằng những lời Lâm Tư Hạ nói là thật chứ?

Trước đây hắn từng chán ghét cô ra mặt, mỗi một câu nói, một hành động đều là để chọc tức Trình Ý để cô từ bỏ việc yêu anh. Vậy mà cô lại không từ bỏ nhưng bây giờ không như vậy, cô lạnh lùng với hắn, hắn lại thấy cô có sức hút.

Đàn ông quả nhiên đều như vậy. Cô càng chạy theo hắn thì hắn lại càng chán ghét, cô muốn rời xa hắn thì hắn mới chạy theo cô.

Bây giờ suy nghĩ lại, lời của Bắc Minh quả thật không sai, bây giờ cô đã không còn là người mà hắn muốn ngủ thì ngủ nữa rồi.

Để tránh tình huống ngượng ngùng này, Phó Nhược Hằng liền cầm lấy ly cà phê trên bàn cô, nghiễm nhiên hớp một hơi. Quả nhiên vẫn là mùi vị y hệt như hai năm trước.

“Tôi chỉ muốn uống cà phê do em pha thôi.”

“Nhưng cà phê này là tôi pha cho tôi. Anh muốn uống thì tự đi kêu thư ký pha cho uống. Hà cớ gì lại cướp đoạt cà phê của người khác? Anh làm giám đốc như vậy hả?”

“Em nói đi, tại sao tôi cũng pha như em, cùng một nhãn hiệu với em nhưng tại sao hương vị lại không giống. Em nói thử xem?”

“Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết?”

“Em không nói thì sau này tôi sẽ bắt em mỗi ngày đều pha cà phê cho tôi.”

Trình Ý nở nụ cười nhạt đẩy Phó Nhược Hằng ra, “Tôi đến đây làm nhà thiết kế riêng chứ không phải đến làm ô sin không công cho anh. Bây giờ tôi phải đi làm việc, anh mau tránh ra đi.”

Trình Ý đạo mạo rời đi, Phó Nhược Hằng nhìn theo bóng lưng của cô trầm luân cho đến khi bóng cô khuất sau cánh cửa. Nhìn thấy Phó Nhược Hằng vẫn còn nhìn theo mình, Trình Ý liền đi đến kéo hết rèm cửa lại, chặn con mắt xấu xa của hắn.

Phó Nhược Hằng chỉ biết cười nhạt, trách ai bây giờ, trách ta quá khờ.

Lúc này đột nhiên điện thoại của Phó Nhược Hằng reo lên, người gọi đến là quản gia của hắn.

“Có chuyện gì?”

“Thiếu gia, cậu mau về nhà ngay đi. Lâm tiểu thư đòi ôm con nhảy lầu rồi đây này.”

TỐI NAY 10h30 CÓ THÊM 1 CHAP NỮA MỌI NGƯỜI VÀO ĐỌC NHA.:))