Em Là Người Thứ Ba

Chương 80: Đánh ghen.




Lâm Tư Hạ mang vẻ mặt đắc ý sau lưng Phó Nhược Hằng.

Nhưng hình như cô ta đã quên rồi, trên đời này, Phó Nhược Hằng ghét nhất chính là ai đó ép buộc mình, Lâm Tư Hạ lại phản sai lầm đó.

Càng muốn kìm kẹp Phó Nhược Hằng, hắn lại càng không vui.

“Váy cưới đẹp không anh?”

Phó Nhược Hằng không có tâm trạng nhìn đến nhưng khi nhìn cảnh tượng Lâm Tư Hạ mặc váy cưới hắn lại tưởng tượng ra khuôn mặt đó là của Trình Ý.

Nhớ lại dáng vẻ xinh đẹp của cô lúc mặc váy cưới gả cho hắn. Tuy lúc đó hắn cũng như bây giờ, không tình nguyện cưới cô, nhưng vẻ đẹp trong trẻo đó của cô khi mặc váy cưới vẫn để lại ấn tượng rất sâu đậm trong lòng hắn.

“Anh Nhược Hằng…”

Phó Nhược Hằng như bừng tỉnh sau tiếng gọi của Lâm Tư Hạ, “À, tôi hơi mệt, em cứ tiếp tục thử váy đi, ưng cái nào thì cứ chọn, tôi sẽ kêu thư ký thanh toán.”

Phó Nhược Hằng lại đứng lên rời đi, hắn chưa từng có một lần nào mất kiên nhẫn như vậy với Lâm Tư Hạ. Trước đây đều là chiều chuộng, yêu thương, bây giờ đến ngay cả nói chuyện cùng cô ta cũng cảm thấy chán ghét.

Đi thử váy cưới kết hôn lần hai nhưng trong lòng Phó Nhược Hằng lại không vui chút nào.

Từ ngày hôm đó, Phó Nhược Hằng trở nên thất thần, điều mà hắn lo sợ là Trình Ý sẽ nghe được tin tức kết hôn kia của hắn.

Trong phòng sách, Phó Nhược Hằng nhìn chiếc hộp đựng chiếc nhẫn cưới mà Trình Ý từng đeo. Kể từ ngày cô đi, cho dù cô không còn cần nữa nhưng hắn vẫn cất giữ rất cẩn thận. Nó không phải là một chiếc nhẫn đắt tiền nhưng Trình Ý chưa từng đòi hỏi gì cả.

Chỉ cần là hắn mua, cô đều thích.

Vậy mà bây giờ, hắn đã để vụt mất người thật lòng yêu hắn. Nếu như cô nghe tin hắn kết hôn thì cô sẽ thấy vui hay là buồn đây?

Hắn cũng rất muốn biết nhưng chỉ sợ chỉ khiến cho cô càng rời xa hắn mà thôi. Hắn thật sự không dám đặt cược.



“Trình Ý, chị để đó tôi làm cho.”

“Không sao, chẳng phải chỉ là vài chậu cây thôi sao? Tôi có thể tự làm được.”

Mặc dù Trình Ý đã nói như vậy nhưng Tống Tri Hành vẫn một hai tranh bê chậu hoa lên trên bậc cửa giúp cho cô.

“Chị xem ở vị trí này đã được chưa?”

“Dịch sang bên trái một chút.”

Tống Tri Hành liền dịch chậu hoa sang bên phải một chút, sau đó hỏi lại cô, “Được chưa?”

Trình Ý liền hài lòng gật đầu, “Được rồi, đẹp rồi đó. Không ngờ Tống tổng không những đẹp trai mà thân thể cũng rất khỏe mạnh ~a.”

Tống Tri Hành mỉm cười trêu chọc cô, “Không chỉ khỏe mạnh mà còn có thể làm ấm giường được nữa đấy.”

Lời nói Tống Tri Hành đầy ẩn ý khiến Trình Ý có chút ngượng, hai má có chút đỏ, “Tôi phải đi làm đây.”

“Để tôi đưa chị đi.”

“Không cần đâu, không tiện đường.”

“Đường mà chị đi, tất cả đều tiện với tôi.”

Sự kiên trì của Tống Tri Hành, Trình Ý không phải là không nhìn thấy, cô cũng chẳng thể giả vờ mãi được.

Tống Tri Hành là một chàng trai tốt, từ ngày đầu tiên gặp lại cậu, cô đã biết được cậu là một người đáng để cho cô dựa dẫm. Chỉ là trái tim tổn thương của cô vẫn chưa bình phục để sẵn sàng yêu người mới.

Trình Ý ngoan ngoãn ngồi trên xe để Tống Tri Hành lái đi. Làn gió thổi qua mái tóc cậu cuốn bay, để lộ ra khuôn trán rộng sáng ngời của cậu.

Nếu như nói đẹp, Tống Tri Hành có khi còn đẹp hơn cả Phó Nhược Hằng, cậu lại là một chàng trai tốt, nếu như ở bên cạnh cô, không phải là rất thiệt thòi cho cậu sao?

Phát hiện ánh nhìn của Trình Ý, Tống Tri Hành vội vàng quay mặt đi, Trình Ý lại đột nhiên né tránh.

“Chị nhìn gì vậy? Đừng tưởng là tôi không phát hiện ra đấy nhé.”

“Không có gì, tôi chỉ là nghĩ, cậu đẹp trai như vậy, chắc chắn là có nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ?”

“Hồi ở bên Pháp, chị cũng từng hỏi tôi như thế mà. Người mình thích chưa chắc đã thích mình, người thích mình thì chưa chắc mình đã có tình cảm. Tôi vẫn luôn chờ người tôi thích, thích tôi.”

Trình Ý cười nhạt, hình như cậu nói không có sai, trên đời mọi sự đều khó lường. Người mình từng thích đến chết đi sống lại hôm qua, hôm nay lại ghét bỏ đến mức nhìn thấy mặt hắn thôi cũng khiến cho cô cảm thấy ăn không ngon.

“Một chàng trai tốt như cậu sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người con gái tốt hơn thôi. Nếu như cứ ở bên cạnh một người phụ nữ đã từng có một đời chồng như tôi không phải là sẽ nhiều dị nghị sao?”

Câu nói này của Trình Ý giống như đang khuyên ngăn cậu nên dừng lại trước khi quá muộn.

“Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, sao lại cần phải bận tâm đến lời nói của người khác chứ?”

Trình Ý cảm thấy cô đã rất cố chấp trong đoạn tình cảm với Phó Nhược Hằng nhưng có lẽ Tống Tri Hành còn cố chấp hơn cả cô. Hai năm qua dựa dẫm, cô đối xử với Tống Tri Hành chẳng khác nào em trai, nhưng trong lòng cậu lại tồn tại tình cảm khác đối với cô.

“Nếu như một ngày chị cảm thấy muốn rời khỏi Phó thị, bất cứ lúc nào Tống thị cũng chào đón chị.”

“Tống thị là công ty về an ninh mạng thì cần một nhà thiết kế như tôi làm cái gì?”

“Chỉ cần chị muốn, lúc nào cũng có một chỗ sẵn cho chị, lương gấp ba lần Phó thị.”

“Nghe hấp dẫn nhỉ? Chắc tôi phải suy nghĩ lại quá.”

Cuối cùng xe của Tống Tri Hành cũng dừng lại trước Phó thị, Trình Ý bước xuống xe còn không quên vẫy tay chào tạm biệt với Tống Tri Hành.

“Được rồi, cậu mau đi làm đi.”

Cảnh này không may tình cờ bị Phó Nhược Hằng cũng vừa lái xe tới ở gần đó nhìn thấy. Nhưng cảnh tượng tiếp theo lập tức khiến cho Phó Nhược Hằng ngã quỵ.

Tống Tri Hành hình như đã nhìn thấy Phó Nhược Hằng đứng đó không xa. Cậu mở cửa bước xuống xe, đi đến trước mặt Trình Ý, bất ngờ cúi xuống thơm lên má cô một cái.

“Tặng cho chị một cái hôn may mắn.”

Không chỉ Phó Nhược Hằng đứng chết trân tại chỗ mà toàn thân Trình Ý cũng bị tê liệt vì hành động đột ngột này của cậu.

Gương mặt hắn tỏ vẻ không vui ra mặt, hắn tức giận đến nghiến răng. Bọn họ lại ở trước mặt công ty hắn làm ra chuyện bại hoại gì thế này?

Cô đối với hắn lạnh lùng như vậy, tuyệt tình đến mức ngay cả liên lạc cũng chặn. Vậy mà lại để mặc cho người đàn ông kia hôn mình.

Đúng là chọc cho hắn tức chết rồi mà!

Phó Nhược Hằng vội vàng lao đến đẩy Tống Tri Hành ra, nhưng lần này Tống Tri Hành lại cố tình ngã xuống đất. Trình Ý thấy Phó Nhược Hằng hành xử như vậy thì vội vàng đi đến đỡ Tống Tri Hành ngồi dậy.

“Anh làm cái gì vậy chứ?”

Chỉ nghe thấy giọng nói vô cảm của Phó Nhược Hằng, “Ai cho phép hai người ở trước cửa công ty tôi làm như thế này hả?”

Trình Ý cảm thấy Phó Nhược Hằng giống như là đang ăn phải thuốc nổ.

“Phó Nhược Hằng, anh bị điên rồi à? Anh thì được phép sinh con với người phụ nữ khác lại không cho phép người khác yêu đương à? Chúng tôi chính là đang tình tứ với nhau đó, xem anh làm được gì?”

“Nhưng ở đây ai cũng biết em là vợ cũ của tôi. Em làm như vậy không thấy xấu hổ sao?”

“Như anh cũng đã nói, chúng ta chỉ là đã từng kết hôn. Cũng không phải là trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm gì. Thậm chí nhớ lại hình như ngay cả một kỉ niệm ấm áp cũng chưa từng có. Bây giờ anh làm như vậy, chẳng lẽ anh định nói bây giờ anh có tình cảm với tôi sao?”