“Có chuyện gì vậy Trình Ý?”
“Không có gì đâu mẹ. Là một người gọi lừa đảo thôi.”
“Thời buổi này bọn lừa đảo nhiều lắm đó. Con nên cẩn thận một chút.”
“Dạ, con chặn rồi.”
Hắt xì!
Phó Nhược Hằng bên này sau khi nghe thấy tiếng chuông tít tít, đoán chừng là đã tiếp tục bị chặn rồi. Trong lòng tức tối đến đỏ bừng cả mặt, ném luôn chiếc điện thoại kia xuống sàn.
“Mẹ kiếp! Lại chặn tôi tiếp à?”
Lúc này thám tử Phó Nhược Hằng cử đi đã gọi điện thông báo với hắn một tin mà khi nghe xong Phó Nhược Hằng lập tức muốn hộc máu.
“Cô Trình và Tống Tri Hành đã cùng nhau trở về nhà họ Trình. Họ còn bế theo đứa bé nhỏ đi theo.”
“Đã điều tra được thân phận của đứa bé đó chưa? Nó là con của Tống Tri Hành sao?”
Thám tử ấp úng, “Toàn bộ thông tin của đứa trẻ kia đều là một bí mật, tất cả như đã bị ai đó chặn lại, không để lộ một chút thông tin gì ra ngoài.”
Thật giống như lúc hắn tìm kiếm Trình Ý, toàn bộ tin tức đều bị phong tỏa, giống như không muốn để cho hắn tìm thấy cô.
“Tôi không cần biết các cậu làm như thế nào, nhưng tôi muốn biết đứa bé đó có phải là con của Tống Tri Hành hay không?”
Nhưng hắn không biết Tống Tri Hành là một thiên tài trong giới IT, công ty mà cậu đang điều hành cũng là công ty hàng đầu về mạng lưới an ninh mạng.
Chỉ cần là cậu ra tay, tất cả đều sẽ bị chặn lại. Cố tình thâm nhập sẽ bị nhiễm một loại vi- rút không thể tháo bỏ.
“Vậy giờ ngài có muốn đến đó hay không?”
Phó Nhược Hằng suy nghĩ, từ ngày Trình Ý rời khỏi, Trình gia cũng hoàn toàn không thèm nhìn mặt hắn trên thương trường trường. Tuy bọn họ phải bán đi một nửa cổ phần và trang viên để trả nợ cũng không một lần đến mượn tiền hắn lần nào.
“Đến làm gì? Đến đó để mang nhục vào người hay gì?”
Buổi tối, vì tức tối quá mà Phó Nhược Hằng hẹn Bắc Minh và Lãnh Kình Thiên đi uống rượu.
Bắc Minh ngồi uống rượu nhưng hôm nay Phó Nhược Hằng thật sự kỳ lạ, từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào.
“Sao thế? Cãi nhau với ánh trăng sáng trong lòng của cậu à?”
Câu hỏi này nghe qua thì thấy bình thường nhưng thực chất thì giống như đang mỉa mai hơn là quan tâm.
“Cãi nhau cái gì chứ? Mấy hôm nay còn không về nhà lấy đâu ra thời gian mà cãi?”
“Không phải lúc trước còn một hai muốn bỏ Trình Ý để cưới người trong lòng sao? Sao mấy năm nay Trình Ý đi rồi, cậu lại không cho người ta danh phận gì vậy? Cứ nuôi trong nhà như thú cưng vậy à?”
Phó Nhược Hằng cũng không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ điều gì. Lúc trước có Trình Ý thì lại muốn tự do, đến lúc thực sự tự do rồi thì lại muốn Trình Ý quay về.
Liệu trong tim hắn, có thực sự yêu Lâm Tư Hạ như hắn vẫn nghĩ? Hay chẳng qua hắn chỉ là dùng Lâm Tư Hạ để hành hạ Trình Ý mà thôi.
Đến lúc cô thực sự biến mất khỏi hắn, Lâm Tư Hạ dần trở thành một vật trang trí dư thừa. Cô ta có con với hắn thì hắn đem về nuôi, ngay cả một danh phận cũng không có.
“Tôi bảo cậu rồi, năm xưa để tôi theo đuổi vợ cũ của cậu thì tốt biết mấy.”
“Không sợ cô nàng bác sĩ kia của cậu thiến cậu luôn sao?”
Mặt Bắc Minh có chút đanh lại, “Cậu nghĩ tôi sợ cô ta sao? Phụ nữ ấy à, như quần áo thôi, chán thì bỏ. Tình nhân thôi mà, tôi cho cô ta tiền, cô ta thỏa mãn dục vọng cho tôi, có gì mà ràng buộc. Vài bữa đi không, tôi dẫn cậu đi kiếm vài cô em ngon nghẻ, đảm bảo khiến cậu thỏa mãn ngay thôi.”
“Không cần, không có hứng.” Phó Nhược Hằng chẳng buồn trả lời, cứ nhấp rượu liên tục.
Mà từ lúc Trình Ý đi thi thì hắn không có hứng thật. “Thằng đệ” mấy năm nay cũng chỉ là hàng trang trí thế thôi, có khác gì hòa thượng đâu.
“Đừng nói với tôi là sau khi chia tay vợ cũ, cậu bị bất lực đấy nhé?” Bắc Minh cười cười.
“Cô ấy quay về rồi.”
Câu nói này của Phó Nhược Hằng vang lên khiến cho cả Bắc Minh lẫn Lãnh Kình Thiên đều ngơ ngác.
“Ai về cơ?”
“Trình Ý.”
“Rồi sao? Chẳng lẽ cậu định quay lại với vợ cũ à?”
“Cô ấy không cho tôi cơ hội đó. Chặn rồi.”
Đột nhiên Bắc Minh bật cười, “Phó Nhược Hằng, cậu mà cũng có ngày này sao? Sao, lúc trước là ai nói có chết cũng không bao giờ yêu cô ấy? Là ai bảo hối hận trước thì làm chó? Bây giờ người ta phũ cậu, cậu tức tối cái gì chứ? Nghiệp chướng của cậu mà.”
Phó Nhược Hằng nhìn Bắc Minh tỏ vẻ không vui, gương mặt xám xịt laik càng xám xịt hơn. Hắn đang tức muốn chết đây mà cậu ta còn trêu đùa.
“Cậu là bạn tôi hay là kẻ thù của tôi vậy?”
“Cậu tức cái gì chứ? Bây giờ cô ấy đã không còn là cô gái mà cậu muốn ngủ thì ngủ với cậu nữa rồi. Tôi khuyên cậu một câu, tránh xa cô ấy ra đi. Cô ấy đã khổ vì cậu quá nhiều rồi. Năm đó, cậu không có mắt nhìn người, bây giờ sáng mắt cũng vô dụng thôi.”