Em Là Người Thứ Ba

Chương 74: Vả mặt chồng cũ.




Ông bà Trình lại đánh mắt sang phía Tống Tri Hành. Nhìn dáng vẻ chàng thiếu niên năm nào giờ đã lớn phổng phao như thế này rồi.

Rồi lúc này bà như nhớ ra điều gì đó, vội hét toáng lên.

“Chết cha, tôi quên mất nồi cá kho ở trong bếp.”

Mẹ Trình vội chạy vào trong nhà, cha Trình đứng ở bên ngoài lắc đầu cười bất lực.

“Mẹ Trình của con mấy năm nay trí nhớ càng ngày càng kém nhưng vẫn không quên nhắc con gái đã về nhà chưa?”

Trình Ý nghe thấy mà hai hốc mắt đã đỏ hoe. Cô cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu, bốn năm trước cô nhất quyết muốn gả cho Phó Nhược Hằng, hai năm sau lại vì Phó Nhược Hằng mà quyết định rời khỏi Bạch Thành.

Cô luôn là đứa con gái khiến cha mẹ phải lo lắng, ngoài chuyện ký thỏa thuận gả cho Phó Nhược Hằng để trả nợ cho Trình gia, hình như cô cũng chưa từng khiến cho cha mẹ bớt lo ngày nào.

Ngày cô gả vào Phó gia, cha mẹ cô cứ nghĩ con gái mình đã tìm được một gia đình nhà chồng tốt, giàu có, nề nếp và yêu thương cô. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, không ai biết cô đã phải chịu đựng những gì suốt những năm tháng làm vợ Phó Nhược Hằng.

Yêu anh là thật nhưng anh lại luôn nghĩ rằng cô gả cho anh là vì tiền, anh kinh bạc cô. Nhưng anh đâu biết được, cô luôn yêu anh hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng. Tình yêu của cô không ít hơn tình yêu anh dành cho Lâm Tư Hạ.

Chỉ đáng tiếc cô chỉ là người đứng sau tình yêu. Có lẽ trong mắt anh đã có Lâm Tư Hạ cho nên vĩnh viễn cũng không thấy được tình yêu của cô. Cũng giống như cô, vì yêu anh mà cố chấp làm tổn thương chính bản thân mình.

Cô biết tình yêu là hèn mọn, là điên cuồng, là cố chấp. Đến khi thương tích đầy mình mới vội buông tay.

Có lẽ câu hỏi ngày ấy của Tống Tri Hành đã thức tỉnh cô.

“Yêu anh ta đau không?”

“Có, đau lắm.”

“Đau như vậy, tại sao lại còn không buông?”

“Bởi vì sợ mình buông không được.”

Lúc này, Trình Tường lại ôn nhu nhìn đứa bé trên tay Tống Tri Hành.

“Đây là?”

“Là cháu ngoại của cha.”

Ông nhìn đứa bé đáng yêu đang ngủ ngon lành, hai má phúng phính, đôi môi nhỏ chúm chím.

“Đúng là một tiểu công chúa xinh đẹp. Không ngờ là ta có cháu ngoại rồi kia đấy. Con bé tên là gì?”

“Tiểu An, Trình Tuệ An.”

“Tuệ An, cái tên hay thật đấy.”

Sau đó ông lại nhìn Tống Tri Hành, vỗ lên vai cậu, ông rất hài lòng về cậu thanh niên này. Dù sao cũng hơn Phó Nhược Hằng, tiểu An xem ra rất thích cậu. Dù cho Tống Tri Hành nhỏ tuổi hơn Trình Ý, nhưng nhìn sao ông cũng cảm thấy Tống Tri Hành ra dáng đàn ông hơn, đáng để dựa dẫm.

“Tri Hành vào nhà luôn đi con, ở lại dùng cơm với cả nhà luôn. Trời nắng rồi đừng đứng ngoài này nữa.”

Hai năm rồi, từ lúc cô rời đi, mọi thứ vẫn như vậy. Bức ảnh của cô treo trên tường, kệ dép vẫn để đó, giường vẫn được xọn dẹp mỗi ngày giống như cô chưa từng rời đi. Giống như đang chờ đợi cô lần nữa quay về.

Trái tim trong lòng ngực co thắt, thật sự vẫn như lúc ban đầu. Nước mắt cô lần nữa rơi xuống, cô làm một người con quả thật rất tệ.

Cố chấp gả cho người đàn ông không yêu mình, đến lúc chịu cay đắng lại rời đi, ngay cả một lời hỏi thăm cha mẹ cũng không có.

Bây giờ cô đã làm mẹ rồi, cô phần nào hiểu được nỗi lòng của cha mẹ cô đau đớn đến nhường nào khi nhìn con gái chịu khổ.

Trong mắt anh có thể cô rất hèn mọn chẳng đáng một xu nhưng trong mắt cha mẹ cô vĩnh viễn là một nàng công chúa nhỏ xứng đáng được yêu thương.

Cô đi xuống dưới lầu, thấy mẹ đang lúi húi trong bếp. Cô đi đến ôm lấy mẹ mình.

“Mẹ, con xin lỗi.”

“Mẹ không trách con đâu. Có cha mẹ nào lại không mong con cái được hạnh phúc, nếu như nơi này khiến cho con đau khổ như vậy, vậy thì cứ rời đi. Chỉ cần con bình an vui vẻ là cha mẹ yên tâm rồi.”

Cô rưng rưng nước mắt ngả vào lòng mẹ, dù trải qua bao nhiêu chuyện cô vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ khao khát được yêu thương.

Lúc sau, Trình Ý đang phụ mẹ lặt rau thì một số điện thoại lạ gọi đến. Cô cảm thấy tò mò nên cũng bắt máy thật.

Nhưng cô chỉ vừa mới alo, đã nghe thấy một giọng nói vô cùng tức giận từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Tại sao em lại chặn điện thoại của tôi? Tôi còn chưa có nói chuyện xong với em kia mà. Mở chặn đi, chúng ta có chuyện cần phải nói.”

Phó Nhược Hằng nói một cách khẩn trương, nói không cho người ta kịp trả lời. Giống như hắn đang sợ không kịp nói thì cô sẽ tiếp tục chặn hắn nữa.

Trình Ý nhận ra là giọng của hắn, trong lòng vô cùng bức bối mà bỏ ra ngoài hành lang. Chẳng phải hôm qua cô đã nói rõ rồi sao? Từ giờ cô không muốn nói chuyện riêng tư với hắn. Mong hắn đừng càn quấy cô nữa.

Cô thật sự không ngờ Phó Nhược Hằng lại ấu trĩ đến mức thay cả sim điện thoại mới chỉ để gọi điện cho cô. Xem ra cô thật sự đã quá xem thường khả năng của Phó Nhược Hằng rồi.

Lúc trước cô đối tốt với hắn thì hắn cho rằng cô mặt dày bám lấy hắn. Bây giờ cô không thèm để hắn vào trong mắt thì hắn cứ một hai bám riết không buông.

“Tôi nghĩ tôi và Phó tổng đây không có gì phải nói với nhau cả. Lần cuối cùng tôi muốn nhắn nhủ với anh một câu, tôi không phải là chiếc giày, anh thích thì thử, không thích lại vứt đi. Có những thứ có không giữ, mất khỏi tìm.”

Còn chưa kịp để cho Phó Nhược Hằng nói thêm gì thì cô tiếp tục cúp máy. Và không cần phải nói cũng biết cô lại tiếp tục cho anh vào danh sách chặn.