Em Là Người Thứ Ba

Chương 76: Cô ta là ai?




Chỉ vì bị vợ cũ chặn số, một Phó Nhược Hằng cao ngạo lạnh lùng từng nói cả đời này cũng sẽ không yêu cô. Vậy mà lại vì một cuộc gọi mà không ngủ suốt ba ngày ba đêm.

Đến lúc này hắn đã thực sự hiểu được cảm giác của Trình Ý lúc đó. Thực ra cô đã từng bỏ ra nhiều thời gian hơn cả hắn, kiên nhẫn hơn cả hắn nấu cho hắn những món ăn hắn thích, ngồi nhìn đồng hồ hằng đêm mong hắn có thể quay về ăn với cô một bữa cơm.

Nhưng… lúc nào cũng vậy, hắn đều không trở về, thức ăn đều phải đem bỏ vào sọt rác. Mỗi một lần như vậy, còn như là gạt bớt đi chút tình cảm cô dành cho hắn vậy.

Đáng tiếc bây giờ đã muộn rồi! Người đã bị anh đuổi đi, đến ngay cả một người chờ đợi anh ăn cơm cũng không có.

Mấy năm nay dạ dày của Phó Nhược Hằng cũng không tốt lắm, thường xuyên bị đau. Hắn mới nhớ đến, lúc trước Trình Ý từng thường xuyên gọi điện nhắc hắn chú ý ăn uống, không bỏ bữa, bớt hút thuốc lại kẻo hại sức khỏe.

Lúc đó hắn cho là cô lắm lời, cho là cô lo thừa thãi. Đến bây giờ hắn mới phát hiện ra là cô không lo thừa thãi, bao tử của hắn càng lúc càng tệ hơn.

Trong đêm tối, đột nhiên hắn thấy thèm một bát canh nóng của cô. Nếu như năm đó cô nói người nấu bát canh cho hắn là cô, có lẽ là hắn đã không đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.

Nhưng đáng tiếc là trên đời không có hai chữ “nếu như”, cho nên khi hắn quay đầu lại chỉ thấy một người khác đã thay hắn đối xử dịu dàng với cô rồi.

Hắn nằm đó với vẻ mặt thật ảm đạm, ngước mắt lên, thấy chiếc đèn chùm trên đầu, tất cả những thứ trong căn biệt thự này đều gắn đến sự tồn tại của cô.

Phó Nhược Hằng thật sự không hiểu là mình bị làm sao, đã ly hôn hơn hai năm, sao đột nhiên hôm nay lại cảm thấy đau lòng đến như thế?

Hai ngày sau Trình Ý lại đi làm bình thường, giống như thể không có chuyện gì xảy ra mà bước vào công ty. Chỉ là không ngờ ở thang máy đã đụng phải Phó Nhược Hằng.

Cảm giác xấu hổ khi gặp lại người mà mình đã chặn số như thế nào, Trình Ý cũng chưa từng nghĩ qua. Chỉ là cô nhìn thấy anh, định lùi lại, lại đột nhiên bị người đàn ông kia nắm lấy cổ tay trực tiếp kéo vào trong.

Tình huống bất ngờ khiến cho cô ngã vào lồng ngực anh. Trình Ý ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Phó Nhược Hằng vội vàng đẩy hắn ta ra.

“Phó tổng, tôi cảm thấy tôi vẫn là nên đi thang máy lần sau thì hơn.”

Nhìn thấy cô muốn rời đi, Phó Nhược Hằng liền xoay người ép cô vào trong góc thang máy, đứng chặn ngay trước mặt không cho cô bước đi.

“Vào cũng đã vào rồi, em sợ gì chứ?”

“Nhưng đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài.”

“Đến phòng làm việc của tôi em còn chiếm dụng được nữa là cái thang máy.”

Rõ ràng là Phó Nhược Hằng cố tình, nhưng cô lại không thể phản bác, bởi vì hắn nói đâu có sai. Cô đâu có sợ hắn, cô chẳng qua là sợ mọi người thấy được lại bàn tán không hay.

Nhưng đã muộn rồi, cửa thang máy đã tự động đóng lại và di chuyển lên trên. Trình Ý chỉ có thể tức giận mà trừng mắt nhìn Phó Nhược Hằng.

“Phó tổng, từ khi nào mà anh lại trẻ con như thế? Có phải là anh cố ý trả thù tôi chuyện kia không?”

“Em nghĩ tôi nhỏ mọn như vậy ư? Em chặn tôi 33 lần, tôi đều không tính toán với em 33 lần, vẫn giữ em ở lại Phó thị, em lại nói tôi trẻ con sao? Có trẻ con nào mà biết làm chuyện người lớn như tôi?”

Phó Nhược Hằng đứng dựa sát vào người cô, bóng lưng hắn cao lớn, áo sơ mi trắng bên dưới lớp quần tây đen tạo nên một dáng vẻ cấm dục khó tả. Nhưng tại sao cô lại có cảm giác nguy hiểm đến như vậy.

Trình Ý bất giác lùi lại, có thể cảm nhận được ánh mắt người đàn ông đang len lỏi qua cổ áo cô. Trình Ý những năm nay đều ăn mặc rất phóng khoáng, ngay cả đi làm cô cũng mặc váy trễ vai duyên dáng tạo nên một dáng vẻ mê người khi vừa mới nhìn vào.

“Em còn nhớ mùi hương này không?”

Cô im lặng không đáp, đã nhận ra từ lâu.

“Là mùi nước hoa đầu tiên em tặng tôi.”

Thì ra Phó Nhược Hằng vẫn còn nhớ, đây là loại nước hoa đầu tiên cô mua cho hắn. Lúc đó hắn còn chê cô không có khiếu thẩm mỹ chọn loại rẻ tiền cho hắn.

Vậy mà đến khi hắn xịt lại thấy rất thích nên giữ lại. Mấy năm qua, cô cứ nghĩ căn biệt thự đã đổi nữ chủ nhân, mọi thứ chắc cũng sẽ theo đó mà thay đổi, bao gồm cả những thôi của Phó Nhược Hằng.

Chỉ là hôm nay ngửi thấy mùi hương cũ, trong lòng có chút hoài niệm.

“Chẳng phải lúc đầu anh chê nó rẻ tiền không xứng với thân phận của anh sao?”

“Có những thứ tôi chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, cuối cùng đến lúc nào đó lại phát hiện ra thật ra nó tốt đến đâu, cũng rất phù hợp.”

Trình Ý nhìn hắn, cố làm lơ đi ánh mắt của hắn lúc này.

“Nếu như anh thích thì cứ dùng đi, dù sao thì nó cũng chỉ là loại tầm thường ai cũng có thể mua được thôi.”

Lúc này thang máy đột nhiên mở ra, Trình Ý liền ngay lập tức đẩy Phó Nhược Hằng sang một bên rồi chạy đi. Phó Nhược Hằng nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng không khỏi có chút nuối tiếc.

Thì ra, cô vẫn nhớ tất cả, chỉ là cô không yêu hắn nữa mà thôi.

“Nhược Hằng, ai vừa mới đi ra từ thang máy chung với anh vậy? Không phải đây là thang máy riêng của anh sao? Sao lại có phụ nữ bước ra?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến Phó Nhược Hằng quay lại nhìn, có chút kinh ngạc, không biết cô ta đã xuất hiện từ khi nào.

Lâm Tư Hạ nhìn Phó Nhược Hằng với ánh mắt tức giận, cô ta cho rằng mấy hôm nay Phó Nhược Hằng không về nhà, một chút quan tâm đến cô ta cũng không có là vì hắn bận nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy người phụ nữ khác từ trong thang máy hắn bước ra, cô ta mới biết thì ra hắn có người phụ nữ khác bên ngoài.

Chả trách mà hắn chả thèm đả động gì đến chuyện cưới cô ta nữa. Cô ta cứ nghĩ bản thân đuổi Trình Ý đi rồi thì sẽ có thể nghiễm nhiên chiếm được trái tim của Phó Nhược Hằng. Nào ngờ cô ta đã lầm rồi.

“Em đến đây làm gì? Mà mới nãy em có nhìn thấy người bước ra từ đây là ai không?” Phó Nhược Hằng trong lòng hốt hoảng hỏi Lâm Tư Hạ.

“Tốt nhất đừng để em biết được con hồ ly tinh đó là ai mà dám ngang nhiên quyến rũ anh ngay trong công ty? Anh nói đi, có phải anh qua lại với cô ta nên mới lạnh nhạt với em không?”

“Có phải là hai người lên giường với nhau rồi không? Anh nói đi cô ta là ai?”

TỐI NAY 10h30 MÌNH LÊN THÊM MỘT CHAP NỮA Ạ. MỌI NGƯỜI ĐÓN ĐỌC NHA.:))