Em Là Người Thứ Ba

Chương 73: Quay về.




Trình Ý nhìn điện thoại, dù thế nào thì cô cũng đã nói hết ra những điều cô nên nói rồi, không còn gì phải vương vấn nữa.

Mắt nhìn người của cô quả thật là không ra gì mà.

Sao lại đi yêu một người đàn ông như vậy nhỉ?

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau.”

Sau nhiều lần như vậy, Phó Nhược Hằng tức giận đấm mạnh xuống bàn, lần này thì chiếc điện thoại thứ hai vỡ tan tành.

Cô đúng thật là càng ngày càng không xem hắn ra gì mà. Vậy mà lại dám chặn hắn.

Hắn chỉ đang yêu cầu cô giải thích cô cắm sừng hắn bao lâu rồi, vậy mà cô lại dám chặn hắn, hại hắn tức chết đi được.

Phó Nhược Hằng tức giận đến không thể ngủ nổi, hắn trằn trọc cả đêm nhìn điện thoại. Sáng hôm sau, trợ lý nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Phó Nhược Hằng mà hốt hoảng không nói nên lời.

Chỉ mới có một đêm trôi qua mà chuyện gì xảy ra vậy?

Hai mắt Phó Nhược Hằng thâm quầng, gương mặt hốc hác, đôi mắt mơ màng thiếu ngủ trầm trọng, trông vô cùng thảm hại.

“Phó tổng, ngài làm sao vậy?”

Phó Nhược Hằng bơ phờ mở miệng thều thào đáp, “Bị chặn rồi phải làm sao?”

Trợ lý thảng thốt nhìn Phó Nhược Hằng. Cái chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

“Ngài bị ai chặn vậy ạ?”

Trong lòng trợ lý Mạc đang thầm cảm thán, là vị tiểu tổ tông nào dám ngang nhiên chặn số điện thoại của Phó tổng?

Thật là nể phục!

Phó Nhược Hằng chỉ chầm chậm trả lời: “Là Trình Ý.”

Nghe đến đây, trợ lý càng kinh hồn bạt vía.

“Ngài đã làm gì cô ấy? Hay là đã nói gì?”

“Tôi chỉ hôn cô ấy có một cái thôi mà.”

Oh my god!

Phó tổng từng lạnh lùng xua đuổi người ta như đuổi tà vậy mà lại cưỡng hôn vợ cũ???

Tin tức này nếu như để truyền ra ngoài nhất định là một tin tức bùng nổ nhất hôm nay. Ông nội Phó mà nghe thấy chắc cũng bật dậy nhảy lò cò luôn mất.

Mạc Khải tò mò hỏi: “Sau đó ngài có đè vợ cũ ra ấy ấy luôn không?”

Tâm trạng Phó Nhược Hằng đang không vui, nghe thấy trợ lý hỏi câu này, hắn tức giận trợn mắt nhìn anh ta.

“Ấy ấy cái đầu cậu ấy! Tôi còn chưa kịp làm đã bị nhân tình mới của cô ấy đến phá đám rồi.”

“Phu nhân có tình nhân mới rồi sao? À, mà kể ra cũng đúng, ai lại có thể đi thích một người mặt lạnh chỉ biết khiến cô ấy đau lòng như ngài?”

“Cậu nói cái gì đó hả? Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

Với cái tính cách khó ưa này của Phó Nhược Hằng, Mạc Khải thật sự không hiểu sao lúc trước Trình Ý lại có thể yêu hắn điên cuồng như vậy. Bây giờ thoát khỏi, xem ra cũng là một điều may mắn.

Bọn họ không ai không biết mối quan hệ giữa Phó Nhược Hằng và Lâm Tư Hạ, cũng biết hắn đối xử với Trình Ý như thế nào. Cho nên cô ở bên cạnh Phó Nhược Hằng khiến ai cũng cảm thấy thương xót. Ly hôn rồi ai cũng cảm thấy mừng cho cô.

Cho nên khi gặp lại nhìn thấy cô xinh đẹp và thành công, mọi người đều cảm thấy cô rời xa Phó Nhược Hằng là quyết định đúng đắn nhất.

“Cô ấy đã đi làm chưa?”

“Hôm nay là ngày nghỉ của cô Trình.”

“Tôi là giám đốc còn phải đi làm, ai cho cô ấy nghĩ? Tại sao tôi lại không biết?”

“Là trong hợp đồng cô Tracy đã nêu rõ sẽ không đi làm ngày lễ và các ngày cuối tuần. Và ngài cũng đã ký rồi.”

Trong lúc tuyệt vọng, anh ta lập tức hét lớn với thư ký, “Đưa điện thoại của cậu đây.”

Thư ký hốt hoảng nhìn hắn, sợ điện thoại mới mua của mình lại đi tong, anh liền nhanh trí nảy ra một ý kiến, “Không gọi được hay là chúng ta mua sim khác để gọi đi. Cô Trình thấy số lạ gọi, kiểu gì cũng bắt máy thôi.

“Đi mua cho tôi một lố sim điện thoại về đây.”

Một lúc sau, trợ lý cầm một thẻ sim điện thoại đi vào.

“Chỉ cần ngài mở miệng nói chuyện rồi bị vợ cũ chặn, mớ sim này cũng đủ cho ngài với cô ấy nói chuyện ba tiếng đồng hồ.”

Hôm nay là ngày nghỉ của Trình Ý, cô nhìn thoáng qua điện thoại rồi lại lướt qua ngồi xuống bàn ăn sáng với con gái và Tống Tri Hành.

“Hôm nay chị định làm gì? Có muốn đi đâu chơi hay không?”

“Không, hôm nay tôi muốn trở về nhà. Hai năm không liên lạc gì rồi, chắc ba mẹ nhớ tôi lắm.”

“Vậy… tôi đưa chị đi có được không?”

Trình Ý nhìn Tống Tri Hành, khẽ gật đầu.

Trình Ý muốn trở về thăm cha mẹ mình một lần. Từ khi quyết định rời khỏi Bạch Thành, cô chưa từng một lần liên lạc với gia đình, chỉ thông qua Tống Tri Hành, biết cha mẹ mình vẫn khỏe.

Hai năm không về, chẳng biết cha mẹ có trách cô hay không?

Bóng xe chạy một quãng xa, căn biệt thự nhà họ Trình hiện ra trước mắt cô. Trong lòng cô vô cùng hồi hộp, đây là căn nhà cô đã không trở về suốt hai năm trời, nhưng nó vẫn như vậy.

Khi xe dừng lại trước cổng, Trình Ý ôm theo tiểu An bước xuống xe nhưng laik do dự không dám nhấn chuông cửa. Tống Tri Hành hiểu được tâm tư của cô, liền hỏi: “Hay là để tôi nhấn giúp chị.”

Bao nhiêu lần rồi cô không nhớ, cô muốn quay về nhưng lại thôi, hình bóng cha mẹ vẫn ở trong tâm trí cô.

Đột nhiên sau tiếng chuông cửa, có tiếng người làm hét lên: “Ông bà chủ, cô chủ về rồi.”

Ông bà Trình nghe thấy cô về liền bỏ hết tất cả chuyện đang dang dở chạy ù ra ngoài. Ông bà nhìn thấy cô từ xa, không kìm được xúc động, vội kêu người làm mở cửa.

“Trình Ý, con về rồi đó sao?”

“Cha, mẹ, con về rồi đây.”

Ông bà vội ôm chặt lấy cô bật khóc nức nở, “Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt quá rồi.”

“Mấy năm nay còn thế nào? Ở bên đó sống có tốt không?”

Cô khẽ lau đi nước mắt trên mi hai người già, mỉm cười an ủi bọn họ, “Mấy năm nay con sống tốt lắm, nhờ có Tri Hành chăm sóc mà mọi thứ đều ổn. Con chỉ là nhớ cha mẹ quá thôi.”

“Nhớ thì quay về, đây vĩnh viễn là nhà của con. Không cần phải sợ ai hết, có rau ăn rau, có muối ăn muối, cũng không phải là chưa từng để cho con thiệt thòi một ngày nào.”