Em Là Người Thứ Ba

Chương 72: Bị vợ cũ chặn rồi.




“Cậu ngốc hay sao mà lại đi đánh nhau với hắn ta?”

Cô vừa thoa thuốc đỏ chỗ vết thương trên tay cho Tống Tri Hành vừa mắng. Tống Tri Hành giống như đứa trẻ ngoan ngoãn để cho cô bôi thuốc cho mình, đó giống như là cô đang quan tâm cậu vậy.

“Còn không phải tại chị thân mật với hắn ta sao?”

“Tôi làm gì có chứ.”

“Chị còn chối sao? Rõ ràng mới nãy trong điện thoại tôi đã nghe thấy hắn ta càn quấy chị. Chị bị đau một lần như vậy vẫn chưa biết sợ sao?”

Bàn tay to lớn của Tống Tri Hành đặt lên đôi môi đỏ của cô, khẽ miết nhẹ lên nó, ánh mắt vô cùng giận dữ nhìn cánh môi sưng đỏ của cô. Cậu đâu còn là con nít để không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Có phải hắn ta đã hôn chị không?”

Trình Ý trong lòng lúng túng không nói nên lời.

“Anh ta… chỉ là say rượu thôi.”

“Say rượu thì có thể làm càn sao? Say rượu thì có thể hôn chị sao?”

Tống Tri Hành đột nhiên đứng dậy, bóng lưng cao lớn phủ lên người cô, ngón tay lướt sang vết bầm đỏ nhỏ ở trên cổ cô, đôi mắt tối sầm lại.

“Chị có nhớ những gì đã hứa với tôi trước lúc sang Pháp hay không? Rằng chị sẽ hoàn toàn quên đi những chuyện đau khổ ở đây, hoàn toàn quên đi người đàn ông tàn nhẫn đã khiến cho chị phải đau khổ đó. Vậy mà khi hắn ta vừa mới dịu dàng với chị một chút, tất cả những đau khổ trước đây chị đã quên hết rồi sao?”

Hai năm nay ở bên cạnh cô và tiểu An sớm đã trở thành một thói quen khó bỏ trong lòng cậu.

“Nếu như biết cho chị quay về lần này là đẩy chị về phía người đàn ông đó, có đánh chết tôi cũng sẽ không để cho chị quay về.”

Ngoài trời mưa rơi rả rích, trong lòng rướm máu, vết thương trong lòng cô vừa khô lại, lại bị Tống Tri Hành vạch trần không thương tiếc.

Nhưng cậu nói đâu có sai, nếu như cô thật sự không còn chút tình cảm nào với Phó Nhược Hằng, thì ngay lúc hắn ta ôm cô, trái tim cô đã không cảm thấy co thắt như vậy.

Thì ra quên một người đã từng rất yêu không phải chuyện dễ dàng gì. Quên một người mình từng rất hận là chuyện tàn nhẫn với chính bản thân mình nhất.

Cô cứ nghĩ mình sẽ quên, sẽ hận, cô cứng rắn, thờ ơ trước mặt Phó Nhược Hằng nhưng cũng không sao lừa gạt được chính bản thân mình rằng cô vẫn chưa quên được người đàn ông đó.

Từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng thở nhẹ, tiểu An của cô đã ngủ. Cô sợ đánh thức con bé, cho nên liền im lặng. Trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ nhỏ, lờ mờ soi sáng hai khuôn mặt. Nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ gương mặt u ám của Tống Tri Hành.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Tri Hành có loại biểu cảm này. Trước đây, trong mắt cô, Tống Tri Hành là một chàng trai ôn nhu và luôn dịu dàng với cô, ngay cả với tiểu An cũng như vậy.

Quãng thời gian ở bên Pháp, cũng nhờ có cậu mà mẹ con cô mới có thể trải qua những ngày tháng bình yên như vậy. Cô biết Tống Tri Hành đối tốt với cô, cô cũng biết cậu không đơn giản xem cô là một người chị thuở nhỏ mà còn là tình cảm trên cả mức nam nữ.

Chỉ là cô cố tình né tránh mà thôi.

“Tri Hành, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua.”

Tống Tri Hành chỉ cười nhạt, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn cô thâm tình.

“Giữa chúng ta mà còn cần phải nói hai chữ cảm ơn hay sao? Tôi đâu có giúp đỡ chị không công đâu.”

Trình Ý kinh ngạc nhìn cậu, “Vậy thì cậu muốn gì?”

“Tôi muốn một thứ mà chị Tiểu Ý có thể trả được.”

Tống Tri Hành nhìn cô, trong lời nói không che giấu tâm ý, cậu chỉ sợ, nếu như không sớm bày tỏ, sẽ có một ngày cô bị Phó Nhược Hằng cướp về. Đến lúc đó cậu làm sao chịu nổi.

Rõ ràng là cá do cậu nuôi, cậu chữa lành vết thương cho nó. Dựa vào cái gì muốn cướp là cướp?

Ban đầu khi lần đầu tiên Tống Tri Hành nhìn thấy Trình Ý trong bệnh viện, cậu chỉ đơn giản là cảm thấy cô đáng thương, thật sự rất giống với mẹ mình trước đây. Yêu phải người đàn ông chỉ biết làm tổn thương mình.

Cho đến khi cậu tiếp xúc với Trình Ý, mới dần cảm thấy cô là một cô gái rất đơn thuần và dịu dàng. Cảm xúc trong lòng càng lúc càng lớn.

Ban đầu chỉ đơn giản là giúp đỡ, sau dần việc chăm sóc cho cô lại trở thành một phần trong cuộc sống của cậu.

“Tri Hành, cậu còn nhỏ, có nhiều chuyện cậu không thể hiểu được đâu.”

“Tôi không còn nhỏ nữa, tôi đã hai mươi hai tuổi rồi. Đủ tuổi để biết mình đang cần gì và muốn gì. Cũng đủ tuổi để chịu trách nhiệm cho trái tim mình.”

Trình Ý nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút khó xử, có lẽ cô vẫn luôn dựa dẫm vào Tống Tri Hành, cho nên đột nhiên cảm thấy khó xử.

“Tri Hành, tôi đối với cậu trước nay đều chỉ có cảm kích, chưa từng nghĩ xa hơn…”

Cô còn chưa kịp nói xong, Tống Tri Hành đã ôm lấy cô, gục đầu vào vai cô kìm nén, “Em xin lỗi, tại vì em không thể kiềm chế được bản thân. Chị đừng ghét bỏ em có được không? Cho dù làm thế thân cho người khác, hay đơn giản chỉ là người để cho chị dựa vào, em cũng chẳng bận tâm.”

Thì ra cậu vẫn luôn bận tâm câu nói của Phó Nhược Hằng khi nãy, Trình Ý vòng tay lên vuốt ve đầu câu giống như an ủi đứa trẻ nhỏ.

“Tôi chưa từng xem cậu là thế thân của ai cả.”

Mãi một lúc sau, Trình Ý mới trở về phòng mình. Hai người tuy sống chung nhưng ai ngủ phòng nấy, hoàn toàn không phải quan hệ giống như Phó Nhược Hằng đang nghi ngờ.

Nhưng cô cũng lười giải thích. Cô ở với ai, căn bản không liên quan gì đến hắn nữa.

Đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên, Trình Ý nhìn thấy Phó Nhược Hằng vẫn cố chấp gọi đến, trong lòng không khỏi tức giận.

Chẳng phải cô đã nói rất rõ ràng với hắn rồi hay sao? Cô không muốn còn bất cứ liên quan gì đến hắn nữa, cuộc sống của cô đang rất bình yên, cô không muốn lại bị Phó Nhược Hằng lần nữa xáo trộn hết tất cả.

Bây giờ hắn đã có con rồi, cô không nhịn được cảm thấy uất ức, con của Lâm Tư Hạ thì được yêu thương và sống như một nàng công chúa. Còn con của cô thì lại không thể có một gia đình hoàn chỉnh.

Tất cả các cuộc gọi Phó Nhược Hằng gọi đến, cô đều không nhấc máy. Phó Nhược Hằng gọi cho cô nhiều lần không được, bực tức đến đá cái ghế bên dưới.

“Phó tổng, cậu việc gì phải tức giận như vậy? Đối với cô ấy mềm mỏng không được sao?”

“Cô ấy ở trước mặt tôi lại bảo vệ cho thằng nhóc đó, cậu không thấy sao?”

Phó Nhược Hằng tức giận, hừ lạnh một tiếng, “Lúc trước cô ấy cứ luôn miệng nói yêu tôi, đây gọi là tình yêu ư? Mới ly hôn đã bỏ đi theo người đàn ông khác.”

Thư ký Chu cảm thấy hôm nay Phó Nhược Hằng rất lạ, từ lúc trở về nhà đã rất lạ. Rõ ràng là quan hệ với vợ cũ không tốt đẹp, tự mình đồng ý ly hôn, bây giờ bị cô ngó lơ lại quay sang giận dỗi.

Nếu biết trước có ngày hôm nay, hà cớ gì lúc còn có cô ở bên không trân trọng?

“Theo như tôi điều tra được, cô ấy đâu chỉ là sống chung với người đàn ông kia, bọn họ còn có với nhau một đứa con gái nữa.”

Phó Nhược Hằng bị lời nói của thư ký làm cho điên đầu, lửa giận đã bốc khói ngùn ngụt. Hắn không tin, không tin cô nhanh như vậy đã quên được hắn, không tin cô nhanh như vậy đã yêu người khác. Còn cùng người đó sinh con nữa.

Anh gọi điện muốn hỏi thẳng Trình Ý đã phản bội hắn từ lúc nào? Nhưng cô vẫn luôn không nhấc máy khiến cho hắn rối bời không thể chịu được.

“Ngài tức giận cái gì chứ? Không phải ngài cũng đã có con với cô Lâm rồi sao? Ngài đừng nói với tôi là lại hối hận muốn quay lại với vợ cũ đó chứ?”

Nguyên một đêm Phó Nhược Hằng gọi điện nhưng cô không nhấc máy. Phó Nhược Hằng phẫn nộ ném luôn điện thoại xuống sàn, trực tiếp khiến cho thư ký Chu khóc ròng vì đây là điện thoại của anh. Mỗi ngày phải nhịn ăn nhịn uống mới mua được, bây giờ lại bị Phó Nhược Hằng ném đến bể màn hình.

Thấy người ta có tình yêu mới lại đi ghen ngược là sao?

“Ngài tức giận cái gì chứ? Không gọi điện được thì có thể nhắn tin mà.”

Phó Nhược Hằng đột nhiên tỉnh ngộ, liền nhắn tin cho cô.

[Tại sao tôi gọi điện em lại không bắt máy?]

[Giờ này đến giờ tôi phải đi ngủ rồi. Tôi không muốn nói chuyện với anh.]

[Tôi muốn nghe em giải thích mối quan hệ lộn xộn với Tống Tri Hành.]

[Tôi không có gì cần phải giải thích với anh. Tôi muốn đi ngủ.]

[Giải thích xong rồi ngủ.]