Em Là Người Thứ Ba

Chương 71: Có không giữ mất còn cái nịt.




Cả người Phó Nhược Hằng cứng đờ ra đó. Rốt cuộc hắn đã làm điều gì đối với người yêu hắn bằng cả trái tim thế này?

Có nhiều bí mật, có lẽ cả đời không biết sẽ tốt hơn.

Vừa hay lúc này xe của Tống Tri Hành đã lái đến, cậu bước xuống, nhìn bộ dạng xộc xệch của cô, Tống Tri Hành hai mắt đỏ ngầu nhìn Phó Nhược Hằng. Cậu không nói không rằng bất ngờ lao đến, vung tay lên đấm thẳng vào mặt Phó Nhược Hằng thêm một cái thật đau.

Phó Nhược Hằng còn đang say rượu, cũng vì vậy mà loạng choạng ngã xuống dưới đất, chỉ nghe thấy giọng nói cảnh cáo đầy đanh thép của Tống Tri Hành vang lên mà thôi.

“Tôi cấm anh làm tổn thương đến cô ấy.”

Trình Ý bị bất ngờ trước hành động này của Tống Tri Hành, nét mặt hoảng sợ vội ngăn Tống Tri Hành lại.

“Tri Hành, cậu định làm gì vậy?”

“Hắn bắt nạt chị, sao chị còn bênh vực hắn ta nữa?”

“Tôi không có. Tôi đã đẩy anh ta ra rồi.”

Tống Tri Hành nhìn cô, cậu sợ Trình Ý vẫn còn lưu luyến Phó Nhược Hằng. Cậu biết Phó Nhược Hằng đã trở thành điều cấm kỵ trong tim cô.

Cho dù bị Phó Nhược Hằng hành cho tơi tả, Trình Ý vẫn muốn quay lại nơi đây. Lúc nghe Trình Ý nói muốn vào Phó thị làm việc, cậu đã có một loại dự cảm không lành rồi.

Cậu sợ chỉ cần cô gặp lại Phó Nhược Hằng, tất cả những chuyện tốt đẹp hai năm này cậu cùng cô trải qua đều trở thành công cốc.

Bởi vì cậu biết Lâm Tư Hạ là ánh trăng sáng trong lòng Phó Nhược Hằng, nhưng Phó Nhược Hằng lại là vết sẹo trong tim Trình Ý. Cậu không tự tin mình sẽ có thể khiến cho cô quên được hắn.

Phó Nhược Hằng ngồi bệt trên nền đất lạnh, đưa tay quệt khóe môi đang rỉ máu, hắn cười như điên dại.

“Này cậu trai trẻ, cậu đừng hành xử như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích như vậy?”

“Anh biết điểm khác biệt giữa tôi và anh là gì không? Có thể cô ấy là món đồ chơi trong mắt anh nhưng trong mắt tôi cô ấy lại chính là món trang sức đắt giá không gì sánh bằng.”

Chỉ một câu nói thôi cũng đủ biết sự khác nhau giữa giữa cậu và Phó Nhược Hằng. Cậu biết cậu không bằng Phó Nhược Hằng về mọi mặt nhưng tình cảm cậu dành cho Trình Ý chưa bao giờ ít hơn tình cảm cô dành cho Phó Nhược Hằng cả.

“Vậy cậu có biết món trang sức cậu yêu thích đó cũng từng được tôi khảm vào thân thể rồi không? Cho dù cậu có không muốn thì cũng không thể thay thế được một chuyện. Cô ấy đã từng là vợ của tôi.”

“Như anh nói thôi, đã từng, nghĩa là ở quá khứ. Hiện tại cô ấy là người phụ nữ của tôi, tương lai cũng sẽ như vậy.”

Ánh mắt Tống Tri Hành rất cao ngạo, sự khẳng định chủ quyền này của cậu khiến cho một kẻ tự tin như Phó Nhược Hằng còn cảm thấy suy đoán của mình là đúng. Có lẽ quan hệ giữa bọn họ có lẽ thân mật hơn những gì hắn nghĩ.

Hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, giống như có ai đạp vào tim. Rõ ràng là vết thương ngay mặt nhưng cảm giác tim lại nhức nhối không thôi.

Hắn chưa từng biết cô trong mắt người khác lại trân quý như vậy.

“Cậu nghĩ mình tài giỏi lắm sao? Nhìn đôi mắt của cậu là tôi biết cô ấy chỉ xem cậu là thế thân của tôi mà thôi. Cậu đừng có tự mình đa tình nữa.”

Trình Ý bị câu nói này của hắn chọc giận, trừng mắt quát lớn, “Phó Nhược Hằng, anh im đi được không? Tôi đã nói rồi, sau này đừng đến gần tôi nữa, giữa chúng ta sau này tốt nhất cứ như người xa lạ đi. À không, tốt nhất là chỉ như cấp trên cấp dưới thôi.”

Sau đó cô lại nắm lấy tay Tống Tri Hành, nói: “Chị mệt rồi, chúng ta về nhà đi có được không?”

Một cái nắm tay ấm áp này thôi của Trình Ý cũng đủ khiến cho Tống Tri Hành cảm thấy ấm áp rồi. Tống Tri Hành mỉm cười nhìn cô, sau đó dưới con mắt của Phó Nhược Hằng mà hiên ngang bế cô lên rời đi.

Cho dù cô muốn diễn, cậu cũng sẽ diễn cùng cô. Thế thân gì chứ, được bên cạnh cô như vậy thôi đã là đủ. Cho dù cậu chỉ là công cụ để cô khích bác Phó Nhược Hằng thôi, cậu cũng sẵn sàng làm bia đỡ cho cô.

Phó Nhược Hằng nhìn hai người rời đi, trong lòng ấm ức, giống như bị ai đó bỏ rơi.

Hắn tựa người vào thành lan can, lại châm một điếu thuốc, nó giúp hắn tỉnh táo hơn một chút. Ở trong màn sương khói lượn lờ, hắn liếm liếm khóe môi, đáy mắt đỏ hoe, đôi mắt u tối nhìn xuống dưới đế giày đã mòn.

Đôi giày này cũng là cô mua cho hắn. Giày đã mòn, cô cũng đã chẳng còn như xưa, hắn lại đang hy vọng cái gì?

Giống như cô đã nói, hắn thật tàn nhẫn.

Anh là người thừa kế duy nhất của Phó gia, anh không tàn nhẫn thì ai độc ác, anh không lạnh lùng làm sao mà quyết đoán được mọi việc.

Có lẽ trái tim lạnh lùng ấy đã quên đi cách yêu một người từ lâu rồi. Đối với Lâm Tư Hạ chỉ có cảm kích cùng anh đi qua những năm tháng thanh xuân mà thôi.

Hắn thấy hắn nợ cô ta, nợ cô ta một đáp án, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra người luôn đối tốt với hắn lại là người con gái hắn không tiếc gì để chà đạp đó.

Hắn từng mắng cô thế nào?

Mắng cô không biết liêm sỉ, mắng cô không có lòng tự trọng, mắng cô dùng mọi thủ đoạn hèn hạ để gả cho hắn.

Đến hôm nay hắn mới phát hiện, kẻ tồi tệ lại là hắn.

Nhưng một lời cô nói ra cũng thật tàn nhẫn. Bây giờ giữa bọn họ chỉ có thể là quan hệ giữa những người cũ từng quen. À không, ngay cả làm người xa lạ cũng không thể.

Cô có thể xem hắn là người xa lạ, nhưng hắn thì lại không thể.

Thì ra cảm giác bị người ta vứt bỏ chẳng dễ chịu gì. Vậy mà hắn lại bắt cô chịu đựng suốt hai năm trời.

Cô nói, cả đời này không muốn yêu hắn nữa. Hắn đột nhiên cảm thấy, hắn bị như vậy là đáng lắm.