Em Là Người Thứ Ba

Chương 61: Phó nhược hằng, anh là một gã tồi.




Mộng Dao nhìn thẳng vào mặt của Phó Nhược Hằng, không thể che giấu được sự sảng khoái trên môi.

“Rời xa anh chắc chắn là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời của Trình Ý rồi. Bây giờ cậu ấy tốt biết bao, có sự nghiệp rực rỡ, có người đón đưa, người ta vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai như, nhìn sao cũng cảm thấy xứng với Trình Ý hơn một ông chú già như anh.”

“Phó Mộng Dao! Có tin anh cắt hết sinh hoạt phí tháng này của em không?”

“Em chỉ nói sự thật thôi mà.”

Trước đây lúc Trình Ý thật lòng thật dạ ở bên cạnh hắn thì hắn lại không tiếc chà đạp vứt bỏ cô, ngược lại bây giờ cô không thèm đếm xỉa gì đến hắn thì hắn lại một hai chạy theo đòi nhận mặt làm quen.

Chắc không phải là giống như người ta vẫn thường nói, có không giữ, mất đi tìm đấy chứ?

Phó Nhược Hằng rút từ trong túi ra một điếu thuốc, rít ra một hơi, làn khói đắng nghét quện vào môi trầm.

“Anh còn đang nghĩ lần này cô ấy tới Phó thị làm việc là có ý nghĩa? Chắc không phải chơi trò lạt mềm buộc chặt, tìm cách tiếp cận rồi quấn lấy anh như lúc trước không?”

Mộng Dao mở to mắt kinh ngạc, sau đó lại phá lên cười. Không hiểu Phó Nhược Hằng ăn gì mà lại tự luyến như vậy, ngày hôm nay gặp lại, cô ấy đã tỏ vẻ như không muốn quen biết hắn rồi.

Cái gì mà trò lạt mềm buộc chặt chứ? Có mà xin làm người xa lạ thì có.

“Em nói này, nếu như sợ cô ấy tiếp tục quấn lấy anh tốt nhất anh nên mau mau lo cho cô vợ nhỏ cùng đứa con thơ kia của anh đi. Như vậy có phải là tất cả mọi người đều tốt đẹp không? Anh đứng núi này mà trông núi nọ nữa cẩn thận kẻo có ngày lắm mối tối nằm không đấy.”

Xe taxi cô gọi cũng đã đến, Mộng Dao cũng lên xe rời đi, bỏ mặc Phó Nhược Hằng đứng đó.

Có trời mới biết trong đầu Phó Nhược Hằng đang nghĩ cái gì.

(Trong nhóm phí đã cập nhật đến chap 105. Ai muốn đọc trước thì ib mình zalo 0373344240 (Viên).)

Hắn trở về nhà, hành lang tối om. Từ lúc cô đi vẫn luôn như vậy, không một ai đợi hắn cả. Cho dù bây giờ có Lâm Tư Hạ, cô ta cũng sẽ dỗ con rồi đi ngủ trước, không mở đèn đợi hắn như cô.

Hắn mở cửa đi vào phòng, dáng người thẳng tắp của người đàn ông đĩnh đạc của người đàn ông trưởng thành. Trên quần áo ngoài mùi nước hoa còn vương thêm cả mùi rượu nữa.

Hắn nhì đứa trẻ trong nôi kia, hắn đưa tay chạm vào, muốn vuốt ve đứa bé nằm trong nôi.

Hắn khẽ ngắm nhìn đứa trẻ ấy, ai cũng bảo đứa trẻ này rất giống hắn, nhưng hắn lại luôn có một loại cảm giác xa lạ không nói thành lời.

Một cảm giác đau lòng.

Từ lúc mới sinh, con bé cứ khóc suốt, nó khóc đến nổi bị viêm phổi. Đến khám, bác sĩ cũng không thể phát hiện ra là vì sao, con bé khóc đến thê lương, giống như từ nhỏ đã mất mẹ.

Ngay cả Lâm Tư Hạ là mẹ nó ẵm lên lại khiến nó khóc to thêm, chỉ có Phó bế lên nó mới nín khóc, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn ngủ thiếp đi. Giống như cảm nhận được quan hệ ruột thịt từ người đàn ông này.

Người làm cũng lần đầu tiên thấy, con lại bám cha hơn bám mẹ, con bé từ nhỏ đã khó nuôi, nếu như khi có người cha nhiều tiền như Phó Nhược Hằng, e rằng cũng khó sống đến tận bây giờ.

Phó Nhược Hằng ôm con bé lên, nó nằm trong người anh cựa quậy. Lâm Tư Hạ phát hiện có người tiến vào, mở mắt ra phát hiện dáng người cao lớn của Phó Nhược Hằng, cô ta liền vui mừng ngồi dậy đi đến.

“Anh về rồi à?”

Trái với gương mặt hồ hởi của Lâm Tư Hạ, Phó Nhược Hằng chỉ nhìn con, lạnh nhạt trả lời: “Ừm.”

“Con nhớ anh lắm đấy.”

“Tôi bận. Mà không phải chỉ có mình tôi là cha nó đâu, em cũng là mẹ nó mà.”

Lời nói này của Phó Nhược Hằng khiến cô ta có chút giật mình, giấu diếm tâm tư, mấp máy môi trả lời: “Em biết mà… nhưng không phải anh không biết, con từ nhỏ đã thích bám lấy anh rồi.”

“Nhưng tôi vẫn còn công việc ở công ty cần phải giải quyết, chẳng lẽ em muốn tôi ở nhà chăm con cho em sao?” Trong giọng nói của hắn phát ra chút bực bội.

“Em không phải là có ý đó. Dạo này con bé hay bệnh, anh thường xuyên về chơi với con để nó đừng quên mùi của anh.”

“Tôi biết rồi.” Hắn vẫn vỗ về tiểu Nhiên, con bé trong lòng hắn ngủ ngon lành.

Đột nhiên hắn nghĩ đến, nếu như năm đó đứa trẻ của cô không mất, rất có thể cũng lớn bằng con của hắn rồi. Hắn hại cô sảy thai, con của hắn suốt ngày lại bệnh đau, đây liệu có phải là báo ứng của hắn hay không?

Sau khi gặp cô ở buổi tiệc, tâm tư hắn trở nên nhiễu loạn, trong đầu không tự chủ được cứ luôn hiện ra khuôn mặt của Trình Ý.

“Thôi trễ rồi, anh ngủ lại đây đi mai còn đi làm.”

Lâm Tư Hạ đón lấy tiểu Nhiên từ trong tay hắn để Phó Nhược Hằng đi tắm. Cô ta còn đang chờ đợi Phó Nhược Hằng sẽ động lòng, cho nên đêm nào cũng mặc váy ngủ ren hai dây để lộ ra bên trong hòng quyến rũ Phó Nhược Hằng.

Cô ta tin lửa gần rơm lâu ngày cũng bùng cháy thôi, đàn ông làm sao chịu được miếng thịt dâng tới tận họng nhưng kết quả đều bị hắn ngó lơ.

Hôm nay cũng vậy, cô ta cũng mặc áo ngủ còn không mang cả nội y, khi bế tiểu Nhiên thì còn cố tình làm rớt một bên dây áo xuống lộ cả một bên bầu ngực căng mẩy ra.

“Nhược Hằng, hay là đêm nay anh ở lại ngủ với mẹ con em có được không?”