Em Là Người Thứ Ba

Chương 60: Anh nghĩ anh là ai.




“Cô định giả vờ không quen biết tôi đến bao giờ?”

Ánh mắt Phó Nhược Hằng nhìn chằm chằm lấy cô. Trước ánh mắt dò xét của Phó Nhược Hằng, Trình Ý chỉ nở một nụ cười đúng mực nhưng lại vô cùng xa cách buông kẹp gắp thức ăn xuống.

“Anh thích ăn táo như vậy thì tôi nhường cho đó. Dù sao tôi cũng không thích ăn táo đến mức phải tranh giành chung với người khác. Bởi những thứ phải tranh giành thường là những thứ rẻ tiền.”

Những lời nói này thành công chọc giận Phó Nhược Hằng, ngày hôm nay cô không những ngó lơ hắn mà còn ngó lơ hắn đến ba lần.

Phó Nhược Hằng lạnh lùng u ám nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai đang rời đi. Ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết cô cũng có rồi.

“Ra nước ngoài hai năm đúng là đã thay đổi không ít nhỉ? Ngủ với nhau rồi vẫn còn không thân à? Hay là sợ cái bao to của cô biết được?”

Trình Ý không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng cô cũng lười giải thích. Trước đây mỗi lần hắn hiểu lầm cô đều sẽ tìm cách giải thích. Nhưng giải thích cách mấy, hắn cũng chưa từng tin. Vậy cho nên sau này cô không còn giải thích thêm bất cứ điều gì nữa.

“Không phải ai cũng đứng mãi một chỗ giống như anh đâu.”

Đột nhiên một vị khách cầm một ly rượu đi đến trước mặt cô buông lời thách đấu.

“Nghe nói cô Tracy đây xinh đẹp uống rượu rất khá nhỉ? Để tôi mời cô ba ly xem như là chào hỏi.”

Chào hỏi gì mà đến ba ly? Đến ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra tên đàn ông này có ý đồ với cô.

Nhưng Trình Ý vẫn xem như không mà cầm ly rượu kia lên. Một ly, hai ly đến ly thứ ba… Phó Nhược Hằng tiến lên giữ lấy tay cô.

“Em không uống được nhiều rượu kia mà.”

“Sếp Phó đây cũng biết tôi không uống được nhiều rượu cơ à? Tôi còn tưởng là anh không biết, hóa ra là biết nhưng vẫn giả vờ không biết để tôi đỡ đạn cho tình nhân của anh à? Rất tiếc, tôi của bây giờ không còn là tôi của lúc trước nữa.”

Thì ra trong lòng cô vẫn còn nhớ đến chuyện cũ, trong tiệc sinh nhật hai mươi tám tuổi của Phó Nhược Hằng, Lâm Tư Hạ có đến tham dự. Vì lúc đó muốn hạ nhục cô mà cô ta không ngừng kính rượu cô.

“Chị chúc cho hai vợ chồng em ân ái như son. Chuyện của chị và Nhược Hằng đã qua rồi, mong em không tính toán thiệt hơn.”

Lúc đó cô đã nhìn về phía Phó Nhược Hằng cầu cứu, bởi vì cô không uống được rượu. Nhưng trước ánh mắt đáng thương của cô, hắn lại giả vờ xem như không có gì.

“Chỉ là vài ly rượu nhỏ. Cô ấy kính thì em cứ uống đi.”

Kết quả hôm đó cô đã say đến nôn không ngừng. Cô lại phải tự bắt taxi về nhà trước.

Tròn những năm tháng làm vợ hắn, hình như cô chưa từng được đối xử dịu dàng lấy một lần. Những năm tháng đó chỉ có cô tự thương lấy mình chứ chưa từng ai thương xót cho cô.

Bây giờ nghĩ lại thấy thật là nực cười, lúc đó sao cô có thể thiển cận như vậy. Đơn phương không tính toán, đúng là độ lượng!

Cho nên tình yêu của cô trong mắt Phó Nhược Hằng đều không đáng giá một xu.

Cô giật tay hắn ra, cầm lấy ly rượu uống cạn, “Cảm ơn ông đã mời, hôm nay tôi thấy không vui nên đi trước.”

Phó Nhược Hằng thấy vậy liền giữ lấy tay cô.

“Em muốn về sao? Để tôi đưa em về.”

Nhưng bị Trình Ý lạnh lùng giật ra, “Không cần đâu. Không sợ cô vợ nhỏ của anh ở nhà lại ghen à?

Cũng đã hai năm kể từ khi Trình Ý rời đi, đoán không chừng bọn họ đã kết hôn rồi cũng nên. Đứa trẻ kia của bọn họ chắc cũng đã lớn bằng tiểu An của cô rồi.

Trình Ý thoáng có chút đau lòng, nghĩ đến người phụ nữ kia bây giờ đã có tất cả những gì cô ta mong muốn. Còn cô lại bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng không sao, biết đâu như vậy lại tốt cho cả cô và Phó Nhược Hằng. Nếu như không rời đi làm sao cô có được sự nghiệp như ngày hôm nay?

“Tôi và cô ấy vẫn chưa kết hôn.”

Chưa kết hôn? Trong đáy mắt của Trình Ý thoáng qua chút kinh ngạc.

Lúc trước anh ta chẳng phải đều luôn muốn ly hôn với cô để cưới Lâm Tư Hạ sao? Vậy mà hai năm rồi vẫn không cho cô ta danh phận sao?

Nhưng cô chỉ khẽ cười, một nụ cười lạnh, “Vậy thì giữa tôi và sếp Phó lại càng không nên dây dưa, tránh để cho người trong lòng anh lại nói tôi là người thứ ba không biết liêm sỉ. Nhìn cô ấy khổ sở, tim anh làm sao chịu nổi?”

Cô bây giờ rất tuyệt tình, trong lòng có chút đau, nhưng cô quen rồi, lại không cảm thấy đau nhiều như hai năm trước nữa.

Đột nhiên một chiếc xe dừng lại trước mặt hai người. Một chàng trai trẻ bước xuống xe, đi đến chỗ cô.

Phó Nhược Hằng còn đang kinh ngạc không nói thành lời, người đàn ông trẻ tuổi kia liền mỉm cười khoác áo ngoài cho cô, ân cần hỏi han:

“Hôm nay chị như thế nào? Mọi chuyện ổn thỏa chứ?”

“Vẫn ổn. Hôm nay sao cậu lại đến đây?”

“Tôi lo lắng cho chị nên đến đón. Chị uống nhiều rượu rồi chúng ta về thôi.”

Từ đầu đến cuối, Phó Nhược Hằng đều như trở thành người ngoài cuộc trong cuộc nói chuyện của bọn họ. Từ trong ánh mắt của tên đàn ông kia, Phó Nhược Hằng có thể nhận ra quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn không bình thường.

Nhưng không cho Phó Nhược Hằng cơ hội để hỏi, Trình Ý đã được cậu trai trẻ đích thân mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Những cử chỉ ân cần mà Phó Nhược Hằng chưa từng cho cô lấy một lần. Nhưng nhìn thấy người đàn ông khác đối xử tốt với cô, hắn lại không nhịn được cảm giác bức bối ở trong lòng.

Hắn chỉ có thể dõi theo bóng chiếc xe đó dần khuất xa mà thôi. Mộng Dao thấy hắn cứ mãi nhìn theo chiếc xe của Trình Ý, đột nhiên xuất hiện hỏi:

“Sao vậy sếp Phó, ghen à?”

“Làm gì có!”

“Mắt anh muốn nổ ra rồi kìa.”

Mộng Dao muốn nói chuyện với Trình Ý nhưng từ đầu đến cuối đều bị Phó Nhược Hằng cướp mất, trong lòng cô rất cay cú. Bây giờ nhìn thấy gương mặt của Phó Nhược Hằng u ám như bị ai đó cướp mất món đồ chơi khiến cho rất hả lòng hả dạ.

(Trong nhóm p.h.í đọc trước đã cập nhật đến chap 97. Ai muốn vào nhóm thì ib zalo 0373344240 (Viên) để mình hỗ trợ ạ.)

Phó Nhược Hằng lại quay sang chỗ em gái, không nhịn được liền hỏi:

“Cô ấy về khi nào vậy?”

“Sáng nay.”

“Tại sao lại không nói với anh?”

“Nói với anh làm cái gì? Để anh tới chọc tức cậu ấy sao? Kể ra Trình Ý cũng khá xui xẻo, chỉ uống rượu thôi mà cũng bị buốt cả răng.”

Ý trong câu nói của Mộng Dao chính là Trình Ý xui xẻo đến mức vừa về nước đã đụng phải Phó Nhược Hằng.

“Phó Mộng Dao! Anh là anh trai của em đó, em ăn nói như thế với anh trai mình sao?”

“Nếu như anh không phải là anh trai ruột của em, anh nghĩ em rảnh thời gian ở đây nói chuyện với anh chắc?”

Sắc mặt Phó Nhược Hằng u ám, con bé này từ lúc hắn chia tay Trình Ý liền không xem hắn ra gì, thậm chí là tỏ ý chống đối ra mặt.

“Vậy thằng nhóc mới đưa cô ấy về là ai vậy?”

“Chẳng phải anh nói mình không ghen sao? Anh nghĩ anh là ai vậy? Anh lấy tư cách gì mà quan tâm cậu ấy? Tư cách là chồng cũ sao?”