Em Là Người Thứ Ba

Chương 62: Cố tình quyến rũ.




“Nhược Hằng, hay là đêm nay anh ở lại ngủ với mẹ con em có được không?”

Phó Nhược Hằng chỉ liếc nhìn một cái, nhìn rõ tâm tư của Lâm Tư Hạ. Hắn chỉ cười khinh bỉ, từ khi nào người con gái hắn yêu, hắn từng vì cô ta mà từ bỏ người con gái yêu hắn bằng cả sinh mạng.

Vậy mà từ khi nào cô ta lại trở nên rẻ mạt như vậy?

Hắn từng cho rằng Lâm Tư Hạ khác với Trình Ý, cô yêu anh nhưng luôn biết chừng mực của bản thân, luôn có dáng vẻ cao ngạo cần phải có để xứng đáng đi bên cạnh hắn.

Nhưng vài năm gần đây thì sao?

Ngoài dáng vẻ khóc lóc ủy mị đòi danh phận ra thì cũng chỉ biết dùng đứa con để trói buộc hắn. Mà Phó Nhược Hằng ghét bỏ nhất chính là ai trói buộc mình, nếu như không phải bởi vì đứa bé, hắn tuyệt nhiên cũng sẽ không đón cô về Phó Viên.

Phó Nhược Hằng chỉ lạnh nhạt hất tay cô ta ra, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở lạnh lẽo đến tột cùng.

“Được rồi trời đêm rất lạnh, cẩn thận sức khỏe. Em ăn mặc phong phanh như vậy nếu như bị cảm thì sẽ không ai chăm sóc cho tiểu Nhiên đâu.”

Hắn kéo dây áo lên cho cô ta. Từ trong con ngươi của Phó Nhược Hằng toát lên dáng vẻ cấm dục.

Sau đó lại lạnh nhạt xoay lưng rời đi giống như không có chuyện gì.

Lâm Tư Hạ nhìn Phó Nhược Hằng rời đi mà tức điên lên, cô ta không ngờ bản thân đã hạ mình quyến rũ hắn đến như vậy mà hắn vẫn không hề động lòng. Nếu như là người đàn ông khác chắc chắn đã nhảy vào đè cô ta ra trên giường rồi.

Nếu như không phải bởi vì dáng vẻ đạo mạo này của hắn ta, năm đó cô ta cũng đâu phải hạ thuốc ép hắn quan hệ với mình.

Kết quả lại bị Trình Ý hớt tay trên, Phó Nhược Hằng vậy mà lại có phản ứng với cơ thể của Trình Ý. Điều đó khiến cho một kẻ cao ngạo như Lâm Tư Hạ càng thêm đố kỵ.

Chỉ một lần đó thôi mà cô ta ở sau lưng Phó Nhược Hằng thêu dệt không biết bao nhiêu chuyện khiến cho cuộc hôn nhân của Trình Ý như rơi vào địa ngục.

Đột nhiên tiểu Nhiên trong vòng tay cô ta òa khóc lên thật lớn, “Oe… oe…”

Lúc trước hắn yêu cô ta nhiều như vậy, vậy mà bây giờ mở miệng ra một tiếng chỉ là chăm sóc tốt cho tiểu Nhiên đi. Rốt cuộc hắn xem cô ta là cái gì? Chỉ là một người đẻ thuê cho hắn thôi sao?

Cũng may năm đó cô ta không tiếc tiền làm một loạt giấy tờ giả, nói Trình Ý cả đời này không thể có con được, Phó Nhược Hằng mới chịu ly hôn.

(Trong nhóm phí đã cập nhật đến chap 105. Ai muốn đọc trước thì ib mình zalo 0373344240 (Viên).)

Bởi vì Phó Nhược Hằng là cháu trai đích tôn của Phó gia, sao lại cả đời này ở bên một người phụ nữ vô sinh được chứ?

Cũng may năm đó cô ta không tiếc dùng tiền lẫn thủ đoạn để đoạt lấy đứa bé này, nói nó là con do cô ta sinh ra. Hẳn bây giờ Phó Nhược Hằng cũng đã đuổi cô ta ra khỏi đây từ lâu rồi.

Phó Nhược Hằng đối với ai cũng đều tàn nhẫn như vậy. Chỉ cần không còn giá trị gì thì đều sẽ vứt đi không thương tiếc, cả Trình Ý hay là Lâm Tư Hạ đều như vậy. Chỉ khác nhau là ai biết dùng thủ đoạn đạt được mục đích mà thôi.

Tiểu Nhiên càng lúc khóc càng to hơn, cô ta dỗ mãi cũng chẳng chịu nín, người phụ nữ kia liền đánh một cái vào mông cô bé.

“Khóc cái gì? Mày có nín hay không? Sao mày giống mẹ của mày quá vậy? Đều là một đứa chỉ biết khóc mà thôi. Khóc khóc, nếu như khóc mà có thể khiến cho người khác chú ý đến tao vậy thì mày cứ ở đó khóc khản cổ đi.”