Miệng Trình Ý cười như không cười, váy đỏ rực rỡ, ánh mắt còn lạnh hơn cả hắn của trước đây nữa. “Tôi đi được rồi chứ thưa anh Phó?”
Một câu “anh Phó” này của Trình Ý tựa như muốn vạch rõ ranh giới với Phó Nhược Hằng, thức tỉnh hắn lần nữa trở về thực tại.
Hai người đã ly hôn rồi. Ngoài mặt thì êm đẹp nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ bản thân hận đối phương thế nào mà.
Chuyện cười nói như những người bạn bình thường chắc chỉ có Phó Nhược Hằng làm được, còn Trình Ý lại không thể nào. Vì mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô lại nhớ đến những tổn thương hắn đã gây ra cho mình.
Nó giống như là vết đinh cắm trên tường, dù cho rút ra rồi vẫn để lại vết sẹo không ngừng rỉ máu.
Hắn có thể quên, có thể chẳng là gì, nhưng cô thì nhớ mãi.
Phụ nữ một khi đã tổn thương thì sẽ nhớ mãi người đàn ông đã tổn thương mình. Trái tim ích kỷ lắm, những chuyện vui đều có thể nhanh chóng qua đi nhưng những chuyện buồn thì cứ nhớ mãi không quên.
Trình Ý trực tiếp lướt qua người Phó Nhược Hằng đi đến chỗ của ông Richard. Khi cô lướt qua người Phó Nhược Hằng, mang theo cả vẻ diễm lệ lẫn mùi hương kia đi mất.
Trong lòng Phó Nhược Hằng co rút, chỉ biết cười lạnh một tiếng.
Phút chốc khiến hắn cảm thấy nghi ngờ người con gái trước mặt này, có thật sự là Trình Ý mà hắn từng quen biết?
Nếu như là Trình Ý trước đây, ngay cả thở mạnh trước mặt hắn thôi cũng không dám, bây giờ lại ngang nhiên ở trước mặt bao nhiêu người phớt lờ hắn.
Hắn thực sự không biết Trình Ý còn có một thể biểu lộ ra dáng vẻ này, dáng vẻ cao ngạo như đóa hoa hồng đầy gai, không cẩn thận liền khiến cho con người ta bị đau.
Hình như sau khi ly hôn, cô đã không còn dáng vẻ dịu dàng, nhẫn nhịn giống như trước đây mỗi lần cầu xin hắn thương xót cho cô.
Mà cô bây giờ thì cần đâu ai thương xót, vẻ đẹp của cô sáng chói cả buổi tiệc. Mà cũng đúng thôi, hôm nay cô chính là nhân vật chính được đích thân nhà đầu tư lớn Richard tổ chức hẳn một bữa tiệc chào đón cô trở về.
“Hôm nay chúng tôi hân hạnh được đón tiếp cô Tracy Trình Ý trở thành nhà thiết kế chính trong bộ sưu tập đá quý có một không hai của chúng tôi lần này.”
Cô trực tiếp đón lấy ly rượu vang trong tay của ông Richard, trực tiếp uống cạn một hơi. Ngài Richard tỏ vẻ rất hài lòng với biểu hiện này của cô.
“Tôi sẽ để cho cô Tracy đây tất cả những ưu đãi mà trước giờ chưa từng có một nhà thiết kế nào có thể có. Một xưởng thiết kế riêng với đội ngũ thiết kế ưu tú nhất, một phòng làm việc riêng tại Phó thị. Phó thị sẽ tạo tất cả điều kiện tốt nhất cho cô Tracy thực hiện kế hoạch lần này.”
Lúc nói câu này, ánh mắt Trình Ý hướng xuống chỗ của Phó Nhược Hằng, không biết có phải hắn nhìn lầm hay không, nhưng nụ cười đầy ẩn ý của cô khiến cho hắn có một loại dự cảm không lành.
Rõ ràng cô biết Phó thị là do hắn quản lý, vậy mà còn đồng ý nhận hạng mục này để vào công ty. Chẳng lẽ lần này cô chọn Phó thị cô còn có mục đích nào khác?
Sau đó, Trình Ý nâng váy đỏ đi xuống dưới tiếp đãi mọi người. Phó Nhược Hằng đứng cách đó không xa, Trình Ý đi đến chỗ hắn, sau đó mỉm cười thật tươi, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh ban mai, xinh đẹp thoát tục.
Phó Nhược Hằng còn tưởng là cô cười với mình liền mỉm cười vẫy tay với cô, trực tiếp đi đến chỗ cô đang đứng.
“Trình…” Lời còn chưa nói xong.
Nào ngờ lúc này Trình Ý lại lần nữa trực tiếp lướt qua hắn, xem hắn như người vô hình, “Dương tổng, lâu rồi không gặp…”
Khóe miệng Phó Nhược Hằng giật giật, khiến cho hắn thực sự nghẹn họng, ánh mắt u ám đến phát điên.
“Anh mà cũng có ngày này à? Chẳng phải trước đây anh nói, có chết cũng không thèm dây dưa với vợ cũ sao? Chuẩn bị tự vả đến nơi đi anh hai à.”
Mộng Dao được dịp chọc quê Phó Nhược Hằng. Phó Nhược Hằng tức đến nổ đom đóm mắt, không biết tại sao hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đến đây để gặp lại vợ cũ rồi lại bị cô ngó lơ như thế này.
(Trong nhóm p.h.í đọc trước đã cập nhật đến chap 97. Ai muốn vào nhóm thì ib zalo 0373344240 (Viên) để mình hỗ trợ ạ.)
Làn da cô trắng như sứ, ba vòng, vòng nào ra vòng nấy, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho Phó Nhược Hằng nhớ đến những lần hắn cùng cô lăn lộn trên giường triền miên, yết hầu theo phản xạ khẽ lăn lộn.
Cô đi đến chỗ quầy buffet gắp bánh ngọt cho vào đĩa. Đột nhiên miếng táo Trình Ý đang gắp dở bị ai đó kẹp lại. Cô ngước lên nhìn liền phát hiện không biết từ khi nào Phó Nhược Hằng đã xuất hiện ngay bên cạnh cô.
“Cô định giả vờ không quen biết tôi đến bao giờ?”