Em Là Người Thứ Ba

Chương 58: Gặp lại vợ cũ.




Bọn họ đang nói chuyện, ngước nhìn lên liền thấy Lâm Tư Hạ đi vào. Rất lâu rồi cô ta mới nhìn thấy ai thu hút được sự chú ý của Phó Nhược Hằng như vậy.

Có lẽ là từ lúc Trình Ý rời đi, cô ta chưa từng thấy hắn quan tâm điều tra ai như thế.

Hắn ở sau lưng cô ta làm chuyện gì, đâu phải là cô ta không biết, chẳng qua là cô ta giả vờ nhắm mắt làm ngơ cho qua mọi chuyện. Chỉ cần Phó Nhược Hằng vẫn ở bên cạnh cô ta, một ngày cô ta sẽ không để lỡ mất vị trí mợ Phó giống như Trình Ý đã từng.

Trình Ý là một con ngu, lại chịu dễ dàng từ bỏ Phó Nhược Hằng như vậy. Còn cô thì không.

“Tư Hạ, sao em lại đến đây, chẳng phải tôi đã nói với em không cần đến đem cơm cho tôi nữa rồi sao?”

“Bởi vì người ta nhớ anh. Nhược Hằng, hôm nay em bất ngờ đến tìm anh, anh có vui hay không?”

Lâm Tư Hạ vội vàng đặt hộp cơm xuống dưới bàn, đánh mắt ra hiệu cho trợ lý ra ngoài.

“Trưa nắng, sức khỏe của em lại không tốt, không cần đến tìm anh. Anh còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết.”

Nói rồi hắn lại cúi đầu làm việc.

“Giải quyết công việc thì cũng phải ăn cơm chứ? Xem hôm nay em đem món gì cho anh này.”

“Cũng có phải là em nấu đâu, vui cái gì? Hôm nay em lại có thời gian đến tìm anh sao?”

Thái độ lạnh lùng này của Phó Nhược Hằng khiến cho Lâm Tư Hạ rất bức bối. Hai năm rồi, cô ta cứ nghĩ sau khi Trình Ý rời đi bọn họ nhất định sẽ vui vẻ cùng nhau. Nhưng tất cả vẫn như vậy, thậm chí hắn còn chẳng muốn thực hiện lời nói sẽ cưới cô ta như đã hứa.

“Nhược Hằng, hôm nay dẫn em đi dự tiệc được không?”

“Không phải chân em không tiện sao? Còn muốn tới đó làm cái gì? Ở nhà chăm sóc tiểu Nhiên đi.”

“Vậy bao giờ anh sẽ cưới em? Chẳng phải… chẳng phải anh đã hứa chỉ cần em cứu cô ấy, anh sẽ lấy em sao? Anh có biết người bên ngoài nói mẹ con em như thế nào không? Em thì không sao nhưng tiểu Nhiên nó còn nhỏ.”

Lời nói này giống như chọc phải trái tim của Phó Nhược Hằng, hắn ngước lên nhìn cô ta, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, “Phó Nhược Hằng, tôi đã hứa thì sẽ làm. Em lại không tin tưởng tôi sao?”

Cô ta bị ánh mắt kia dọa sợ, lập tức cúi đầu, “Không… em không có ý đó.”

“Em muốn tiền tôi cho em tiền, em muốn tôi danh phận, tôi cãi lại lời ông nội đưa em về nhà. Rốt cuộc là em còn muốn cái gì nữa?”

Toàn thân Lâm Tư Hạ run rẩy. Mỗi lần cô ta nhắc đến chuyện kết hôn hắn đều như vậy. Nếu như không có tiểu Nhiên, hắn chắc chắn cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta.

“Em không phải là đang ép anh đâu nhưng mà Nhược Hằng, tiểu Nhiên nó rất nhớ anh, anh nên về thăm nó nữa. Nó cũng là con của anh mà.”

“Tôi biết rồi.”

Hắn lạnh nhạt đáp lời. Sau đó liền kiếm cớ đuổi cô ta về.

Không khí của buổi tiệc rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ. Đây là một bữa tiệc do đích thân nhà đầu tư lớn tổ chức nhằm chào đón cô.

Phó Nhược Hằng từ trên xe bước xuống, chỉnh trang lại trang phục, ở hắn bao nhiêu năm vẫn toát lên vẻ phong trần, tuấn lãng khó mà có ai bì được.

Phó Nhược Hằng vừa đi đến liền thu hút sự có mặt của cánh phóng viên ở đó. Nhưng ai cũng tò mò tại sao hắn lại không dẫn theo người vợ sắp cưới kia?

Xung quanh có rất nhiều tin tức về Phó Nhược Hằng. Tiếng tốt thì ít mà tiếng xấu thì nhiều, nhưng hắn dường như cũng chẳng để tâm đến lắm.

Hắn nhận lấy ly rượu từ phục vụ, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại đưa lên miệng nếm thử.

Từ xa hắn đã nhìn thấy Richard, liền cầm ly rượu đi đến mời ông, tiện thể hỏi: “Tôi nghe nói lần này ông đích thân mời cô Tracy về thiết kế bộ sưu tập lần này?”

“Phải đó, tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cô ấy. Được hợp tác với cô ấy chính là vinh dự của tôi.”

“Nghe ông nói như vậy tôi thật sự rất tò mò không biết cô gái đó là người như thế nào mà khiến cho một nhân vật tầm cỡ như ngài Richard đây không tiếc lời ca ngợi.”

Cả hai cụng ly rồi một hơi uống hết ly rượu trong tay mình.

“Cậu biết không, cô ấy cũng là người ở đây đấy. Tuy đã từng ly hôn nhưng tôi cảm thấy cô gái này rất thú vị. Đợi một chút, tí nữa tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu.”

Ly hôn rồi à? Trùng hợp như vậy sao?

Trong đầu hắn xoẹt qua một cái tên cấm kỵ. Có khi nào là người hắn đang nghĩ đến hay không?

Trong lòng Phó Nhược Hằng vẫn cứ mãi vương vấn ý nghĩ đó. Nhưng sao có thể chứ?

Từ sau khi cô rời đi hai năm trước, một chút tin tức về cô cũngcũng không có, giống như cô hoàn toàn sẽ không quay về nữa.

Lúc đầu Phó Nhược Hằng còn cho rằng cô là giận dỗi, vài ba hôm rồi sẽ quay lại quấn lấy hắn thôi. Kết quả thì cô đã một đi luôn không trở lại…

Đột nhiên dưới ánh đèn, một mùi hương bay đến, chỉ cần ngửi qua thôi cũng biết nó là nước hoa cao cấp phiên bản giới hạn không phải ai cũng có thể mua được.

Lần trước hắn đặt cho Lâm Tư Hạ một chai, kết quả vậy mà lại bị người khác hớt tay trên. Bây giờ ngửi lại đúng là mùi hương đó rồi.

Từ phía xa, một thân ảnh nhỏ nhắn, cô khoác lên người chiếc sườn xám cách tân màu đỏ đính kim sa. Vừa bước vào liền thu hút hết mọi ánh nhìn vì sự xinh đẹp và cao quý của bản thân.

Hai năm không gặp, cô lại trở nên rạng rỡ và tỏa sáng, khác hẳn với khuôn mặt trầm buồn trước đây khi ở bên cạnh hắn.

Ngay cả Phó Nhược Hằng cũng không ngoại lệ, đứng đó nhìn cô ngây ngốc. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài lúc trước đã đổi thành một kiểu tóc xoăn nhuộm màu. Son môi màu đỏ rượu trông vừa gợi cảm lại thật sexy khiến cho Phó Nhược Hằng suýt thì còn không nhận ra được người phụ nữ này thực sự là Trình Ý, người đã từng chung chăn gối với hắn hai năm trước.

Trước đây tại sao hắn lại không phát hiện ra cô còn có một dáng vẻ yêu mị như vậy. Cảm giác vừa tao nhã lại rất mê hồn.

Chẳng lẽ phụ nữ sau khi ly hôn đều sẽ có sức hấp dẫn như vậy sao?

“Tracy.”

Khi ông Richard gọi lớn tên cô, Trình Ý theo hướng mắt nhìn sang, lại thấy Phó Nhược Hằng đang đứng đó, ngay bên cạnh ông Richard.

Buồn cười quá! Hình như ông trời lại đùa cợt cô một lần nữa.

Vừa trở về nước đã cho cô gặp lại người cô không muốn gặp lại nhất. Nhưng Nam Thành nhỏ như vậy, muốn không gặp lại người cũ e rằng là chuyện rất khó.

(Trong nhóm phí đọc trước đã full, ai muốn đọc trước ib zalo 0373344240 (Viên) để mình hỗ trợ.)

Mộng Dao hơi e ngại nhìn sang Trình Ý, lại nhìn thấy nét mặt trên khuôn mặt cô rất bình tĩnh. Tựa như người đàn ông anh tuấn kiêu ngạo trước mặt hoàn toàn không chút liên quan gì đến cô.

Đương nhiên là cô nhận ra hắn, bao nhiêu năm hắn vẫn vậy, vẫn y hệt như trong giấc mơ của cô. Nhưng cô lại giả vờ như không nhìn thấy, dù sao thì khi bọn họ quyết định ly hôn, cô cũng đã tự nói với chính bản thân mình, sau này gặp lại cũng sẽ xem hắn như người xa lạ mà đối đãi.

Chỉ là, Trình Ý có thể giả vờ như không nhìn thấy Phó Nhược Hằng nhưng Phó Nhược Hằng lại không thể xem như không nhìn thấy cô được.

Hai năm qua hắn điên cuồng tìm cô, cô lại như bốc hơi mất, bây giờ lại giả vờ xem như không quen biết hắn, một con người cao ngạo như hắn sao có thể chấp nhận được?

Hắn theo thói quen, đưa tay ra, cười cười muốn bắt tay cô, “Chào cô Tracy, lâu rồi không gặp.”

“Hai người quen biết nhau sao?” Ông Richard ngạc nhiên hỏi.

Phó Nhược Hằng nhìn cô say đắm, khẽ cong môi cười đầy ẩn ý, “Đâu chỉ là quen biết không thôi đâu, tôi và cô Tracy đây còn có quan hệ khá tốt nữa đó.”

Trước ánh mắt như thiêu đốt của Phó Nhược Hằng, Trình Ý chỉ khẽ mỉm cười, sau đó cao ngạo đáp lời.

“Hình như tôi với Phó tổng đây cũng không được tính là quan hệ tốt cho lắm.”