Em Là Người Thứ Ba

Chương 57: Trở lại.




Cứ như vậy, Trình Ý hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Phó Nhược Hằng.

Hai năm sau, trong hai năm nay có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Chuyện của Trình Ý cũng đã ở lại trong quá khứ mà phải mất một thời gian Phó Nhược Hằng mới chịu chấp nhận thực tại.

Mỗi ngày của hắn chính là tìm cách lao đầu vào công việc như điên thì mới có thể tạm thời quên đi cô.

Sau đêm hôm đó, hắn luôn cho người tìm kiếm cô ở khắp nơi. Biết được tin cô theo một nhà tài trợ ra nước ngoài du học, người này đã hứa cho cô được học ở ngôi trường tốt nhất và sẵn sàng chu cấp cho cô. Hắn đã tức giận đến phát điên.

Chẳng trách trong thời gian ngắn như vậy, cô lại có được một số tiền lớn như vậy để trả cho hắn. Hóa ra đã chấp nhận bán thân thể của mình, trở thành người tình cho đại gia.

Vậy mà hắn còn cho rằng cô yêu hắn lắm. Trong mắt của hắn, tình yêu của Trình Ý chỉ là một thứ gì đó không đáng một xu.

Cho dù trong lòng Phó Nhược Hằng căm hận cô như vậy nhưng vẫn không ngăn được tia nhớ nhung trong lòng hắn dành cho cô.

Trong hai năm nay, cái tên “Trình Ý” luôn trở thành điều cấm kị trong lòng Phó Nhược Hằng.

Buổi trưa, trời nắng, Phó Nhược Hằng đang ngồi trong phòng làm việc, tập trung nhìn vào giấy tờ trên bàn. Một đống giấy tờ cần hắn giải quyết.

Bởi vì tin tức Phó Nhược Hằng ly hôn truyền ra khiến cổ phiếu của Phó thị rớt xuống thảm hại, ông nội cũng vì chuyện này mà tức giận đến ốm liệt giường, một mình hắn gánh vác công ty cũng gặp không ít chuyện.

Một kẻ đã quen với cuộc sống cơm dâng tới tận miệng, đồ tới tận tay như hắn, bây giờ lại trở thành kẻ bất cần hơn ai hết. Thậm chí Lâm Tư Hạ ngày ngày đến tìm hắn cũng không buồn tiếp.

Chẳng phải trước đây hắn luôn mong mau thoát khỏi cô để đến với cô ta sao? Bây giờ lại lưỡng lự không chút hứng thú.

Điều này khiến cho một con người hiếu thắng như Lâm Tư Hạ làm sao chịu nổi.

Ngoài trời đã nắng gắt, theo như thường lệ, Lâm Tư Hạ lại cầm theo hộp cơm đến văn phòng tìm hắn. Nhìn bộ dáng ỏng a ỏng ẹo của cô ta khiến ai cũng phát ngán.

Từ lúc Trình Ý rời đi, cô ta vẫn luôn cao cao tại thượng, ra vẻ cho mình là phu nhân của nhà họ Phó. Ở ngoài hống hách không ai là không biết.

“Có Phó tổng của các người ở đây không?”

“Ngài ấy đang ở trong phòng… nhưng mà...”

Sau đó cô ta liền không thèm quan tâm đến lời nói của thư ký nữa mà đẩy cửa thẳng đi vào.

“Tôi còn chưa nói xong, Phó tổng đang bàn việc với trợ lý, không cho người khác vào làm phiền.”

“Cô ta sẽ chịu nghe anh nói sao? Thái độ của cô ta đúng là thay đổi nhanh thật, trước mặt chúng ta thì như mụ Xiêm La, khi có tổng giám đốc ở đây thì liền biến thành dịu dàng.”

“Tôi cũng quả thật không hiểu, không biết mắt nhìn vợ của Phó tổng thật chẳng ra làm sao cả. Nghĩ đến phu nhân trước đây tốt biết bao, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, vậy mà lại không thích, đi thích Lâm Tư Hạ õng ẹo, thích nạt nộ người khác. Trước mặt ngài ấy thì lại tỏ ra ôn nhu. Đúng là khiến cho người ta thấy kinh tởm.”

Trong phòng làm việc của Phó Nhược Hằng, trợ lý Mạc Khải đưa tài liệu trong tay cho Phó Nhược Hằng.

“Phó tổng, hôm nay là buổi tiệc của nhà đầu tư mới của chúng ta trong bộ sưu tập lần này. Nghe nói là nhà thiết kế lần này vẫn còn rất trẻ, được đích thân ngài Richard ra tận sân bay đón.”

“Rốt cuộc là nhà thiết kế danh tiếng cỡ nào mới khiến cho chủ tịch của VJ đích thân đến sân bay đón cô ta?”

“Nghe nói nhà thiết kế trẻ này rất nổi tiếng ở nước ngoài. Là nhà thiết kế của thương hiệu nội y Victoria's Secret nổi tiếng toàn cầu. Nếu như không phải bỏ ra một số tiền lớn chưa chắc đã mời về được cô ấy về thiết kế. Nghe nói fan của cô ấy có cả nghìn người.”

Lúc đầu Phó Nhược Hằng cũng không quan tâm lắm. Trước nay hắn đều để thư ký lo việc đó. Nhưng đến khi nhìn thấy cái tên trên tấm thiệp mời, hắn đột nhiên có chút khựng lại.

“Tracy?”

“Phải, nhà thiết kế Tracy.” Mạc Khải nhanh chóng gật đầu, “Không chỉ giỏi về thiết kế, cô ấy còn thiết kế đồ họa cho phim. Những tác phẩm của cô ấy xưa nay đều thành công vang dội, rất nhiều công ty muốn mời cô ấy về làm nhà thiết kế riêng cho công ty mình.”

Cậu lại nói thêm:

“Nghe nói cô ấy tốt nghiệp từ một ngôi trường danh tiếng, ở nước ngoài cũng giành được không ít giải thưởng lớn nhỏ. Nếu như có thể mời được cô ấy về làm trưởng phòng thiết kế cho công ty chúng ta thì quả thật là một may mắn.”

Mạc Khải còn tưởng là Phó Nhược Hằng có hứng thú với nhà thiết kế này nên ra sức giải thích, nhưng trong đầu Phó Nhược Hằng khi nghe đến cái tên Tracy lại đột nhiên nghĩ ngay đến Trình Ý.

Vì tên tiếng Anh của Trình Ý cũng là Tracy.

Mấy năm nay hắn cho người ra nước ngoài tìm kiếm tung tích của cô, nhưng Trình Ý giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn. Một chút tin tức cũng không có.

Hay là cô đang trốn tránh hắn, cô nói cô sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, cô đã làm được.

Vậy còn hắn thì sao? Miệng thì nói không quan tâm cô nhưng vẫn cho người âm thầm sang nước ngoài đi tìm cô.

Hắn thật sự không biết mình đang làm cái gì nữa, hắn đã được tự do như ước nguyện nhưng hắn lại cảm thấy trái tim mình thiếu mất đi một thứ gì đó đã bị Trình Ý mang đi mất.

(Trong nhóm phí đọc trước đã full, ai muốn đọc trước ib zalo 0373344240 (Viên) để mình hỗ trợ.)

Phó Nhược Hằng hơi suy tư.

“Không có ảnh chụp của Tracy sao?”

“Không có, thông tin về cô ấy vẫn luôn là một bí mật. Nghe nói cô ấy là con gái nuôi của một nhà tài phiệt bên Pháp.”

“Cô ấy là người Pháp sao?”

“Tôi không rõ, mọi người đều nói cô ấy sang Pháp học tập. Nhưng một điều tôi có thể đảm bảo rằng mọi người đều nói cô ấy rất xinh đẹp.”

Phó Nhược Hằng rất có hứng thú với cô gái này, “Cậu đi điều tra xem cô gái tên Tracy này là ai? Nếu như có ảnh chụp thì càng tốt.”

“Nhược Hằng, là ai khiến cho anh thấy hứng thú vậy?”