Em Là Người Thứ Ba

Chương 47: Em và cô ấy.




Trình Ý sợ hãi, muốn vùng tay thoát khỏi dây trói dùng tay che chắn cho đứa nhỏ trong bụng. Nhưng Lâm Tư Hạ trói cô quá chặt khiến cho Trình Ý có muốn thoát ra cũng không được.

Bụng cô đau dữ dội nằm lăn qua một bên trên đất. Bé con tội nghiệp trong bụng cô còn chưa kịp thành hình nữa. Đứa bé vô tội này còn chưa kịp nhìn thấy thế giới tươi đẹp này đã phải biến mất rồi sao?

Cô thật không nỡ, sinh linh bé nhỏ trong bụng cô còn chưa kịp cất tiếng khóc chào đời thấy Còn chưa biết mẹ nó yêu nó như thế nào mà.

Lâm Tư Hạ thật sự tàn nhẫn, cô ta ngay cả một đứa bé chưa kịp thành hình cũng muốn giết tận.

Trình Ý nén đau, nước mắt bất giác chảy ra từ khóe mắt. Cho dù có phải làm mọi cách cũng nhất định phải khiến giữ đứa bé này lại.

“Lâm Tư Hạ, cô không được làm như vậy. Đây là con của Phó Nhược Hằng, là cháu nhà họ Phó, nếu như đứa trẻ này xảy ra mệnh hệ gì, Phó Nhược Hằng nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”

Ánh mắt Lâm Tư Hạ thoáng hiện lên tia sát ý. Cô ta chỉ hận không thể moi nó ra thôi.

Không ngờ Phó Nhược Hằng thật sự ngủ với Trình Ý. Hắn luôn miệng bảo cô ta suy nghĩ nhiều, hắn nói hắn sẽ không bao giờ yêu Trình Ý. Vậy mà cuối cùng thì sao, hắn đã phản bội lại lời hứa với cô ta.

Hắn đã nói chỉ xem Trình Ý giống như một quân cờ đối phó với ông nội, người mà hắn yêu cả đời này là Lâm Tư Hạ. Vậy mà cuối cùng vẫn bị Trình Ý cướp mất.

Không ngờ Trình Ý lại mang thai con của Phó Nhược Hằng.

Nói cô ta làm sao mà cam lòng?

Chung quy lời nói đàn ông tất cả đều giống như nhau cả thôi. Chỉ để hứa chứ không phải để tin.

Sự tồn tại của đứa trẻ trong bụng cô đe dọa đến địa vị của cô ta đương nhiên cô ta không thể để nó được tồn tại rồi.

“Chậc chậc Trình Ý cô thật ngây thơ. Cô nghĩ tôi làm đến bước đường này mà không có tính toán sao? Tí nữa tôi sẽ nói với anh ấy, đứa trẻ trong bụng cô không phải là của anh ấy. Nó chỉ là một đứa con hoang không ai cần mà thôi. Anh ấy đương nhiên sẽ không để loại con hoang như vậy được sinh ra đâu. Có muốn đánh cược với tôi hay không?”

Thực ra, Lâm Tư Hạ cũng muốn đánh cược một lần, xem thử rốt cuộc trong lòng Phó Nhược Hằng có còn yêu cô ta hay không?

Trình Ý hét lên, nước mắt sớm đã đỏ đến nao lòng, đứa trẻ này sao lại không phải của Phó Nhược Hằng kia chứ?

“Lâm Tư Hạ, cô đừng có nói bậy, rõ ràng đứa bé này là của Phó Nhược Hằng.”

“Cô nghĩ anh ấy sẽ tin tôi hay là tin cô? Chúng ta cùng nhau đánh cược đi! Nếu như anh ấy cứu cô, vậy thì tôi sẽ tha cho nó…” Khóe môi cô ta khẽ cong lên, hình như nghĩ đến chuyện xấu xa bản thân sắp làm, không ngăn được sự khoái trá.

“Còn nếu như anh ấy cứu tôi, vậy thì cô cùng đứa bé này sẽ phải biến mất khỏi đây.”

Nói rồi cô ta phất tay cho lũ người mặt mày dữ tợn ở phía sau.

“Có muốn thử qua mùi vị của người phụ nữ của Phó Nhược Hằng hay không?”

Phó Nhược Hằng đang ngồi trong phòng làm việc, trong lòng đột nhiên lại bất an không thôi. Nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của Trình Ý hôm qua, có phải là cô bị bệnh gì rồi không, tại sao lại nôn nhiều như vậy.

Cả buổi sáng hắn ngồi trong phòng làm việc mà cứ cảm giác bất an không thôi. Hắn lại vì cô mà lo lắng, Phó Nhược Hằng đúng là điên rồi! Không chỉ vậy dạo gần đây còn điên rất nặng.

Hôm nay, Lâm Tư Hạ lại không gọi điện làm phiền hắn nữa, tuy rất đau lòng nhưng chỉ đành chấp nhận. Bây giờ bọn họ gặp nhau quả thật không tiện.

Hắn còn đang loay hoay thì a thanh của chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên khiến hắn giật mình đụng phải chiếc ly thủy tinh trên bàn khiến nó rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Phó Nhược Hằng đột nhiên có một loại dự cảm không lành tràn đến. Hắn không quan tâm đến mảnh thủy tinh ở dưới đất đã cầm lấy điện thoại lên nghe, là của tài xế gọi đến, trong giọng nói vọng lại vẻ hốt hoảng.

“Thiếu gia, mợ chủ… mợ chủ biến mất rồi…”

Hắn nghe vậy lập tức choàng người đứng dậy, mi mắt trái liền giật liên hồi. Hắn liền gấp gáp hỏi lại:

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải tôi đã kêu ông trông chừng cô ta rồi sao?”

“Nhưng tôi chỉ đứng trong xe chờ thôi. Phu nhân đi lên phòng khám liền biến mất.”

Bàn tay hắn bóp chặt lấy điện thoại. Bây giờ cô lại còn có cái gan bỏ trốn nữa sao? Lại dám trêu đùa hắn như vậy.

Rốt cuộc cô lại lợi dụng chút nhân từ cuối cùng hắn dành cho cô để bỏ trốn. Nhưng cô nhắm có trốn được hay không?

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy lo lắng lẫn tức giận.

Nếu như để hắn bắt được, lần này hắn sẽ trói cô lại, đem cô lên giường mà hành hạ, cho cô biết cái giá phải trả cho việc chọc giận hắn là như thế nào.

Phó Nhược Hằng còn đang đứng ngồi không yên lại có một cuộc điện thoại gọi đến. Từ bên đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói hốt hoảng.

“Anh Nhược Hằng, mau cứu em! Trình Ý, cô ấy nói muốn giết em…”

“Tư Hạ, rốt cuộc là có chuyện gì mau nói cho anh biết…”

“Nhược Hằng, cô ấy biết em có thai con của anh cho nên liền sợ em sẽ giành mất vị trí mợ Phó của cô ấy cho nên nói nhất định sẽ giết em…”

Hắn còn chưa hỏi xong, bên kia liền truyền đến tiếng hét thất thanh của Lâm Tư Hạ.

“Á… Trình Ý, tôi xin cô, xin cô hãy tha cho tôi. Các người đừng qua đây… Đừng qua đây… Tút… tút…”

Đột nhiên giọng nói của Trình Ý vang lên đầy man rợ, “Lâm Tư Hạ, hôm nay tôi nhất định phải giết chết cô… Lâm Tư Hạ, cô đi chết đi!”

Điện thoại của Lâm Tư Hạ bị ai đó giật lấy. Sau đó, đầu dây bên kia chỉ còn vọng từng hồi chuông dài không ai trả lời, Phó Nhược Hằng lo lắng gọi lại hai ba lần nhưng đều không có người nghe máy.

Hắn tức giận đấm mạnh xuống bàn khiến chiếc bàn kính nứt ra, tay hắn cũng chảy máu đầm đìa.

Hắn không ngờ Trình Ý lại nhân lúc đi bệnh viện mà giở trò bắt cóc Lâm Tư Hạ.

Đúng là đáng giận mà!

Người phụ nữ kia quả nhiên là thâm độc, lại nhân lúc hắn không có ở đó mà hãm hại Lâm Tư Hạ.



Gió thôi chứ rít qua vai, hai người đàn ông tiến đến muốn giở trò với cô nhưng bị Trình Ý nhất mực phản kháng, hôm nay dù cho có bỏ mạng ở đây, cô cũng sẽ không để người khác làm nhục cô.

“Các người mau thả tôi ra! Lâm Tư Hạ cho các người bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi.”

“Vấn đề không phải là tiền bạc đâu mợ Phó. Anh em chúng tôi làm ăn trong giang hồ quan trọng nhất là giữ chữ tín. Cho nên hôm nay chỉ có một là cô chết hai là tụi tôi chết mà thôi.”

Trình Ý bị hai gã đàn ông đè xuống dưới nền đất ướt, cô khóc không thành tiếng, cổ tay vùng vẫy đến bật máu.

Đương lúc hai gã khốn kia đang cởi cúc áo của cô, để lộ áo lót bên trong. Bọn chúng nhìn rãnh ngực tuyệt đẹp của cô với ánh mắt thèm thuồng.

“Ngực to thật đấy! Hóa ra Phó Nhược Hằng giấu hàng ngon như vậy kỹ thật. Hôm nay hãy để anh em chúng tôi giúp cô thỏa mãn chút nhé.”

“Đừng phản kháng vô ích thôi. Chi bằng để chúng tôi chơi một chút, đảm bảo sung sướng hơn Phó Nhược Hằng nhiều.”

Trình Ý hoảng loạn không ngừng dùng chân đạp loạn trong không khí.

Bụng cô đau quá, đau đến không nhấc nổi cả chân nhưng cô vẫn nén đau ra sức phản kháng.

“Các người không được làm. Phó Nhược Hằng sắp tới đây rồi đó, anh ấy sẽ không tha cho các người đâu.”

“Vậy sao? Vậy thì kêu hắn ta nhanh đến đây chứng kiến vợ mình bị làm nhục như thế nào.”