Trình Ý xoa xoa bụng, khuôn mặt thất thần, nặng nề lết thân thể ra khỏi bệnh viện. Nhưng một lúc lâu sau tài xế ở bên dưới đợi mãi không thấy cô trở ra liền vội vàng chạy lên đi tìm.
Nhưng kết quả tìm mãi vẫn không thấy, ông liền hốt hoảng gọi điện cho Phó Nhược Hằng.
Khi Trình Ý tỉnh lại, từ trong cơn đau đầu truyền đến, cô lắc lắc đầu cố nhận ra tình hình hiện tại.
Trước mắt cô là một nơi xa lạ, tối om đến mức không thể nhận ra được là ngày hay đêm, không thể xác định được phương hướng, phía sau gáy bị đánh đến phát đau.
Cô liền nhớ lại khi cô vừa đi ra từ nhà vệ sinh liền bị người nào đó đánh lén từ phía sau lưng. Sau đó cô đã bất tỉnh nhân sự và trong lúc đó đã bị đưa đến đây.
“Nơi đây là…”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh để nhận định tình huống hiện tại, hai tay bị trói ngược ra phía sau lưng đến đau rát cả cổ tay. Cô nhích người đang cố loay hoay tìm cách thoát ra liền nhìn thấy một bóng đen đi đến trước mặt mình không phải ai xa lạ, chính là tình nhân nhỏ bé lương thiện của chồng cô:
“Lâm Tư Hạ, tại sao lại là cô?”
“Trình Ý, không ngờ tới đúng không? Ai bảo cô lại không biết điều như vậy, năm lần bảy lượt bám riết lấy anh Nhược Hằng không buông. Bởi vì cô không chịu ly hôn mà anh Nhược Hằng không thể lấy tôi được. Hôm nay nếu như cô không chịu ly hôn vậy thì phải bỏ mạng lại đây.”
Trình Ý đột nhiên bật cười, một nụ cười khiến người ta chua chát. “Người không đồng ý ly hôn là anh Nhược Hằng của cô đó.”
“Cô đừng có mà nói láo. Anh Nhược Hằng ghét cô như vậy. Chỉ hận không thể đá cô ra khỏi nhà họ Phó cưới tôi về làm vợ, sao lại không đồng ý ly hôn chứ? Nhất định là cô giở thủ đoạn ép anh ấy không được ly hôn rồi.”
Một đứa ngu với một kẻ cố chấp, quả thật là xứng lứa vừa đôi. Bọn họ mà ở bên cạnh nhau thì thế giới sẽ bớt đi vài người phải chịu khổ.
“Cô tin hay không thì tùy. Muốn ly hôn, chỉ cần nói Phó Nhược Hằng cho tôi một tờ đơn ly hôn, tôi lập tức biến mất khỏi đây, từ giờ không làm phiền đến cuộc sống của hai người nữa.
Cô ta bước đến gần Trình Ý, đạp lên tà váy của cô, “Cô đừng có mà giả vờ giả vịt. Cô nỡ từ bỏ địa vị mợ Phó sao? Cô nỡ bỏ tiền tài danh vọng bao nhiêu người ao ước đó sao? Càng huống hồ chi bây giờ cô có thai rồi, cô định dùng đứa bé này để trói buộc anh ấy sao?”
“Đừng có suy bụng ta ra bụng người, tôi chưa từng cần những thứ đó.”
Lâm Tư Hạ cúi người xuống ngồi ngay trước mặt cô, cô ta nắm lấy chiếc cằm cô nâng lên.
“Những thứ cô đang có đều là cướp được của tôi mà nên. Tôi cho cô mượn hai năm ăn sung mặc sướng, người đàn ông bên gối của cô. Đến lúc cô phải trả lại những thứ vốn dĩ là của tôi rồi.”
Trình Ý nhìn cô ta, cau mày, ánh mắt dâng lên dáng vẻ cương quyết không chịu khuất phục.
“Cô muốn làm cái gì?”
“Chỉ cần cô biến mất, anh Nhược Hằng sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi.”
“Cô muốn giết chết tôi sao? Cô nghĩ Phó Nhược Hằng sẽ để yên cho cô sao?”
Cô ta đột nhiên bật cười ha hả khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi.
“Cô nói xem nếu như tôi và cô cũng đối diện với cái chết anh Nhược Hằng sẽ chọn ai?”
Trình Ý xoay mặt tránh né, không cần suy nghĩ cũng biết câu trả lời là gì rồi. Chỉ là Lâm Tư Hạ lấy điều đó ra để lăng nhục cô mà thôi. Bao nhiêu năm nay cô ta rõ ràng biết Phó Nhược Hằng lấy cô nhưng không hề yêu cô một chút nào.
Cô ta lấy làm hả hê vì điều đó. Dù sao thì vị trí trong tim Phó Nhược Hằng, cô vĩnh viễn cũng thể so sánh với cô ta.
Trong tim hắn, Lâm Tư Hạ là tất cả, là nốt chu sa không thể chạm đến. Vậy còn cô là gì? Là một kẻ đáng thương trong tình yêu không danh phận này.
Những thứ mà cô đang có cũng là vay mượn từ cô ta, mà những thứ vay mượn sớm muộn gì cũng đến ngày phải trả lại thôi. Ngay cả vị trí làm người bên gối của hắn cũng sớm muộn sẽ không còn là của cô, còn những thứ khác đối với cô, có hay không cũng không quan trọng.
Đoạn tình cảm khiến con người ta hao phí cả thanh xuân, người thì không tiếc giành giật, kẻ lại mong chân tình cảm hóa trái tim người.
Cuối cùng người không cảm động, người cảm động lại chính là bản thân mình.
Suy cho cùng tình yêu là ích kỷ, cô có thể chấp nhận hắn lạnh nhạt với mình nhưng lại chẳng thể chấp nhận hắn lên giường với người phụ nữ khác.
Cho dù cô ấy là người trong tim hắn, cô không thể nào so sánh được. Cô có được thể xác nhưng lại chẳng được trái tim. Cái danh mợ Phó thì cô cần gì, chung quy chỉ là hữu danh vô thực, làm hắn thêm ghét bỏ cô mà thôi.
“Cô nói đủ chưa? Rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu thả tôi ra?”
“Sao, không trả lời được hả? Có cần tôi giúp cô tìm đáp án hay không? Đến lúc đó cô còn phải cảm ơn tôi vì đã để cô an lòng nhắm mắt đó.” Cô ta đấm mạnh một cái vào bụng Trình Ý rồi cười hả hê.
“Đứa trẻ anh Nhược Hằng không cần, chi bằng để tôi giúp cô nhanh một chút tiễn nó đi đầu thai.”