“Xem ra trong lòng chồng cô, cô chẳng là cái thá gì cả, nếu không tại sao chúng tôi đưa cô đi lâu như vậy, hắn một chút đi tìm cô cũng không có?”
Trình Ý đau khổ, chẳng lẽ hôm nay cô sẽ bị làm nhục ở đây sao?
Trong đáy mắt cô toàn là tuyệt vọng, cô cảm tượng lúc này chỉ cần Phó Nhược Hằng xuất hiện cứu cô và con khỏi cảnh này, tất cả những điều hắn làm với cô trước đây, cô đều sẽ bỏ qua cho hắn.
Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng có con rồi, có phải hắn cũng sẽ vì đứa bé mà thay đổi không?
Dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi còn hơn là tuyệt vọng chết đi như vầy. Cô khóc nức nở, lồng ngực đau nhói không thở nổi, hai tay bị chế trụ không thể phản kháng khi bị hai gã đàn ông kia chạm vào người.
Nhân lúc bọn chúng lơ đễnh, cô liền dùng hết sức bình sinh cắn cho một tên trong số bọn chúng khiến hắn bị đau. Hắn tức giận liền vung tay tát cho cô một cái thật mạnh vào mặt khiến cho má phải cô sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu. Thân thể cô bất lực chỉ có thể chảy từng dòng nước mắt buông xuôi.
Cảm giác này còn đau đớn hơn cả lúc bị Phó Nhược Hằng vũ nhục.
Đúng lúc này Phó Nhược Hằng đột nhiên đạp cửa xông vào.
Trước mặt hắn là cảnh tượng hai gã đàn ông mặt mày dữ tợn đang ngồi trên người Trình Ý làm trò đồi bại. Cảnh tượng trước mặt khiến cho Phó Nhược Hằng không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy một luồng máu nóng chảy thẳng lên đỉnh đầu của hắn.
Hắn tức giận hét lớn lên khiến cho đám người kia cũng phải giật mình.
“Các người đang làm cái trò gì vậy hả?”
Bọn chúng nhìn thấy Phó Nhược Hằng, dường như không có gì là ngạc nhiên cả, giống như đã lường trước được sự việc, chỉ thản nhiên mà nói.
“Tụi tao hả, tụi tao đang vui vẻ với người phụ nữ của mày.” Bọn chúng nói xong thì chống tay cười ha hả.
Trình Ý nằm trên giường, tóc tai rũ rượi, áo bị xé rách chỉ lộ nội y, váy bị kéo tung đến tận rốn. Một cảnh tượng bại hoại hiện ra trước mắt Phó Nhược Hằng.
Đôi mắt cô nhòe đi vì khóc, nhìn thấy Phó Nhược Hằng chạy đến, cô dường như quên hết mọi đau đớn lúc này. Cô ngồi dậy, khóe miệng sưng đỏ vì bị đánh, vết son trên môi cô nhòe đi.
“Nhược Hằng, không phải như anh thấy đâu. Em không có, là bọn chúng bắt em đến đây.”
“Im miệng! Không phải là lúc đầu cô câu dẫn bọn tôi sao? Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, hà cớ gì bây giờ cô lại chối bỏ.”
“Chẳng phải cô nói cô kết hôn với anh ta chỉ vì tiền thôi sao? Hắn không yêu cô, trong lòng hắn chỉ có người yêu cũ khiến cho cô không được thỏa mãn mới đến tìm chúng tôi sao?”
Trình Ý không hiểu những gì bọn chúng nói. Cô nhanh chóng nhận ra tất cả chỉ là một cái bẫy, một cái bẫy giăng ra sẵn chờ Phó Nhược Hằng đến bắt gian tại trận. Bây giờ cô có mười cái miệng cũng không có cách nào chối cãi nổi.
Phó Nhược Hằng tức giận lên đến đỉnh điểm. Hắn không ngờ cô lại dám ở phía sau lưng gian díu với nhân tình. Xem ra một Giang Hoa vẫn chưa đủ khiến cô biết sợ là gì.
Mặt hắn đỏ bừng vì tức giận, chỉ tay vào mặt Trình Ý.
“Trình Ý, cô thật sự khiến cho con người ta ghê tởm mà. Sao cô dám làm ra loại chuyện đồi bại này?”
Trình Ý nức nở, trong lòng không biết dùng từ gì để nói rõ cho hắn hiểu. Thân thể cô bị tra tấn hai ngày qua sớm đã kiệt sức đến không còn thở nổi.
“Nhược Hằng, xin anh tin em… em không có…”
Hắn muốn tiến đến hỏi cô cho ra lẽ thì đột nhiên bị hai tên đàn ông kia ngăn lại.
“Phó gia, khoan đã! Anh không được tiến đến, anh mà tiến đến tôi lập tức sẽ cho tình nhân nhỏ của anh đi chầu Diêm vương đó.”
Trình Ý nhìn sang, không biết tại sao Lâm Tư Hạ còn thê thảm hơn cả cô. Bộ dạng như thể chính cô ta mới là người bị bắt cóc vậy.
Hai tên đàn ông một thì khống chế cô, hai thì kề dao vào cổ Lâm Tư Hạ. Vừa nhìn thấy người đến là Phó Nhược Hằng, cô ta liền vội vàng gọi tên hắn cứu mạng.
“Nhược Hằng, mau cứu em. Bọn họ muốn giết chết em.”
“Câm miệng lại con khốn này! Tao không có nhiều thời gian với mày đâu.”
Con dao kề sát cổ Lâm Tư Hạ khiến Phó Nhược Hằng không cách nào bình tĩnh nổi nữa. Hắn không tiến lên mà lùi lại, cố gắng trấn an hai tên lưu manh kia.
“Các người muốn sao?”
Bon chúng lôi cả Trình Ý và Lâm Tư Hạ đứng sát vào lan can sân thượng. Gió thổi lạnh rít qua vết thương khiến Trình Ý xót vô cùng.
“Hôm nay mày bắt buộc phải chọn một người. Người vợ trên danh nghĩa hay là người trong tim? Tao đếm đến ba, nếu như mày không chọn thì cả hai người phụ nữ đều phải chết.”
“1… 2…”
Con dao càng lúc càng kề sát vào cổ, Lâm Tư Hạ thấy vậy liền gấp gáp nói với hắn: “Nhược Hằng, mau cứu em! Cứu con của chúng ta.”
“Tôi chọn Tư Hạ…” Phó Nhược Hằng chỉ tay vào Lâm Tư Hạ, cô ta khẽ nhếch môi nhìn Trình Ý cười nhạt.
Ván cược này, cô ta đã thắng rồi.
Trình Ý nhìn Phó Nhược Hằng, trong mắt toàn là tuyệt vọng.
Thì ra là như vậy sao? Thì ra từ đầu đến cuối người bị bỏ rơi vẫn luôn là cô.
Thì ra cô ấy vừa xuất hiện, tất cả những cố gắng suốt mấy năm qua của cô đều trở nên vô nghĩa.
Dẫu đã biết trước câu trả lời nhưng trái tim cô lại đau như bị ai đó khoét ra, bức tường hy vọng cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn.
Có lẽ Lâm Tư Hạ nói đúng, đứa trẻ không được cha nó yêu thương, tồn tại trên đời cũng chỉ là một sự bất hạnh mà thôi.
Phó Nhược Hằng ôm Lâm Tư Hạ trong lòng, chẳng buồn nhìn đến dáng vẻ đáng thương của cô. Lâm Tư Hạ ở trong lòng Phó Nhược Hằng, vẫn không quên buông lời khiêu khích cô.
“Nhược Hằng, vậy còn cô ấy thì sao?”
“Mặc kệ cô ta! Cô ta sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?”