“Cô làm gì anh Nhược Hằng rồi? Có phải là cô ép anh ấy ngủ với cô không?”
“Lâm Tư Hạ, cô thôi đi! Tôi không phải loại người đê tiện giống như cô mà hạ thuốc anh ta rồi vu oan cho người khác đâu. Những thứ có được bằng thủ đoạn rồi cũng sẽ đến ngày bị vạch trần thôi.”
Lâm Tư Hạ không khỏi tức giận, đúng là trong lúc tức giận, cô ta có khiêu khích Phó Nhược Hằng ngủ với Trình Ý để xoa dịu ông nội thật. Nhưng cô ta không ngờ hắn sẽ làm thật.
Chẳng phải hắn ghét loại phụ nữ thích tín kế người khác như Trình Ý lắm sao? Còn dùng những lời lẽ cay độc để nói về cô ta, vậy mà tại sao lại ngủ với cô?
Có phải là hắn thay đổi rồi không? Có phải là hắn yêu Trình Ý rồi không?
Lâm Tư Hạ im lặng một lát rồi lại cười, cái cười khiến người ta phải đề phòng.
“Trình Ý, cô đúng thật là trơ trẽn nhỉ? Đã biết trong tim anh Nhược Hằng không hề yêu cô vậy mà vẫn bám riết không buông.”
“Anh ấy ngủ với cô thì sao chứ? Chỉ cần người anh ấy yêu vẫn là tôi, Lâm Tư Hạ này, một kẻ thứ ba ngu xuẩn như cô lấy gì mà tranh giành? Anh ấy ngủ với cô cũng chỉ là để sinh con nối dõi cho nhà họ Phó thôi. Chậc… nhưng tiếc thật…”
Giọng nói từ đầu dây bên kia lọt qua nghe thật châm biếm và mỉa mai.
“Cô biết anh ấy nói với tôi như thế nào không? Đứa trẻ do người phụ nữ xấu xa như cô anh ấy không cần, anh ấy chỉ cần con do người phụ nữ anh ấy yêu sinh ra. Chỉ cần tôi sinh con cho anh ấy, anh ấy sẽ lập tức ly hôn với cô để cưới tôi.”
Dù cho đây không phải là lần đầu tiên nghe những lời nói khiêu khích của Lâm Tư Hạ, nhưng cảm giác vẫn đau như vậy. Cơn đau tràn lan trong tim, đục khoét thân thể yếu ớt không một tia bám trụ.
Nhưng cô không khóc nữa, lý trí nói với cô, cô mà khóc thì Lâm Tư Hạ sẽ càng hả hê. Cô ta muốn cô đau khổ thì cô nhất định sẽ không chịu khuất phục đầu hàng trước số phận.
“Vậy tôi chúc cho cô sớm ngày trở thành mợ Phó.”
Phó Nhược Hằng dường như đã ngủ rất say rồi. Ngay cả hai người phụ nữ vì hắn mà xảy ra tranh cãi lớn tiếng như vậy hắn cũng không nghe thấy.
Bàn tay bất giác ôm chặt lấy cô trong lòng, rúc vào trong gáy cô, phả những hơi thở nóng bỏng bên tai cô, đến nổi Lâm Tư Hạ có thể nghe được tiếng thở của hắn lọt vào bên trong.
Cô ta nghiến răng không thể tin được rằng Phó Nhược Hằng lại phản bội cô ta như vậy. Trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, trước khi cúp máy còn không quên ném lại một câu.
“Trình Ý, cô không xong với tôi đâu.”
Nói rồi cô ta liền tức giận cúp máy.
“Trình Ý, cô cũng xứng giành với tôi sao?”
Sau đó cô ta liền rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Alo, tôi muốn cậu giúp tôi xử lý chuyện này. Xong việc, tiền thưởng sẽ rất hậu hĩnh.”
Sáng hôm sau, . Hôm nay hắn ta lại đổi một tài xế, người này đã đứng tuổi và cũng ăn mặc rất bình thường.
Không ph7ải anh ta cố tình tuyển vậy vì sợ cô sẽ ngoại tình thật chứ?
Phó Nhược Hằng nhìn cô, sau đó lại nói với tài xế.
7666g
“Đưa cô ta đến bệnh viện khám bệnh xong thì đưa trở về, không được để cô ta chạy lung tung đi quyến rũ đàn ông có biết chưa hả?”
Lời dặn dò của hắn dành cho tài xế vẫn không quên lăng nhục cô. Trình Ý không nói gì, chỉ lẵng lặng đi theo tài xế lái đến bệnh viện.
Tài xế lái xe chở cô đến bệnh viện rồi để mặc cô tự mình vào phòng khám. Trình Ý cũng không nói gì, chỉ một mình lầm lũi đi ngoài hành lang.
Sau một hồi làm kiểm tra, cô nhìn bác sĩ, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Tôi bị sao vậy bác sĩ? Dạo gần đây tôi hay bị buồn nôn và khó chịu.”
Trước câu hỏi của cô, bác sĩ vui mừng thông báo.
“Phó phu nhân, chúc mừng cô! Cô đã có thai rồi, được hơn bốn tuần.”
Trình Ý nghe xong, trong lòng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Rõ ràng những lần trước khi quan hệ hắn đều đeo bao hoặc khi xong việc đều bắt cô uống thuốc, bởi vì hẳn không muốn có đứa con này.
Chỉ có lần ở nhà ông nội là hai người hoàn toàn không hề sử dụng biện pháp an toàn nào. Lúc đó hắn chỉ là tùy hứng ép buộc cô mà thôi.
Có lẽ vì một lần phóng túng không chuẩn bị lần đó mà đứa trẻ này được tạo ra. Có lẽ Phó Nhược Hằng cũng không thể ngờ đến điều này.
Không biết khi nghe tin cô có thai, Phó Nhược Hằng sẽ có cảm xúc thế nào đây?
Là vui hay là buồn? Hay là tức giận bắt cô bỏ đi đứa bé này?
Cô không biết là nên vui hay nên buồn bây giờ nữa. Đứa trẻ này đến quá đột ngột, lại đến không đúng lúc một chút nào. Liệu Phó Nhược Hằng có vì sự xuất hiện của đứa bé này mà nổi giận đồng ý ly hôn với cô không?
Nhưng cô không muốn con cô không có cha, như thế thì tội nó lắm. Mọi đứa trẻ nên được yêu thương, được cha nó mong chờ. Con cô thì sao? Chẳng lẽ lại phải tranh giành tình cảm với con của người phụ nữ khác giống như cô sao?
Cô đưa tay vuốt ve chiếc bụng của mình, không ngờ bây giờ trong đó lại đang chứa đựng một sinh linh nhỏ bé.
Là con của Phó Nhược Hằng, người đàn ông cô yêu.
Đó là đứa trẻ đầu tiên và cũng là cuối cùng của bọn họ. Đứa trẻ này quả thật rất đáng thương, cha nó lại không mong muốn sự tồn tại của nó.
Đột nhiên trong đầu cô lúc này vang lên văng vẳng câu nói của Phó Nhược Hằng: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì chứ? Cho dù có cũng sẽ không để cô ta sinh ra. Cô ta không xứng mang thai con của Phó Nhược Hằng tôi.”
Đứa trẻ của cô còn chưa kịp chào đời, liệu Phó Nhược Hằng khi biết tin cô mang thai có chấp nhận để cô sinh ra nó hay không? Hay lại một lần nữa tàn nhẫn hủy hoại giống như với mẹ nó vậy?