Nghe hắn nói, Trình Ý tỏ ra vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc bởi vì hôm nay hắn lại chủ động bảo cô lên giường. Chứ không phải là cưỡng ép như mọi lần, hắn là đang thương xót cô hay sao?
Trình Ý cẩn trọng đi đến bên giường, Phó Nhược Hằng lúc này mới nhìn thấy vết bỏng trên tay cô. Hắn nhíu mày, kéo tay cô lại nhìn cho thật kỹ, thấy vết thương nặng như vậy lại giở giọng trách móc cô.
“Cô bị bỏng nặng như vậy tại sao lại không mở miệng ra nói? Cô bị câm à?”
Rõ ràng người bị thương là cô, tại sao cô lại còn bị mắng như vậy?
Cô nhìn biểu cảm lo lắng trên gương mặt hắn, lắc đầu nói: “Bởi vì có nói ra cũng vậy thôi. Sẽ không có ai quan tâm đến một người phụ nữ không danh phận như tôi đâu. Chi bằng để tôi tự chịu đau một chút, dù sao thì cũng quen rồi, mọi chuyện rồi cũng qua thôi.”
Phó Nhược Hằng nhìn cô, trước những lời nói đáng thương của cô, hắn rơi vào trầm mặc.
Người phụ nữ này đúng là xấu xa thật! Nhưng hình như cô chưa từng than vãn lấy một lời, lúc nào cũng âm thầm chịu đựng một mình. Kể cả khi bị hắn lạnh nhạt, hắn hiểu lầm, cô thật sự cũng chưa từng mở miệng giải thích.
Cô lúc nào cũng bày ra vẻ mặt bất cần. Có lẽ chính bởi vì cô chưa từng cầu xin sự thương hại của hắn, cho nên hắn mới cảm thấy cô không đáng được thương xót.
Một người phụ nữ không từ thủ đoạn như cô làm sao mà xứng đáng được yêu thương kia chứ?
Nhưng nhìn thấy bàn tay phồng rộp hết cả lên của cô, trong lòng hắn có chút xót xa, không nhịn được liền muốn quan tâm cô. Trình Ý dù gì cũng là thiên kim thế gia nhưng từ khi gả cho hắn lại sống chẳng khác nào một người làm trong nhà họ Phó.
Hắn chẳng cho cô thứ gì. Địa vị không, sự tôn trọng không, danh dự cũng không nốt. Nếu như cil ấy thuốc bôi cho cô.
Trình Ý ngoan ngoãn để cho Phó Nhược Hằng bôi thuốc cho mình, vết bỏng bị rộp lên, vừa đỏ vừa xót. Nhưng cô lại không thấy đau nữa, hắn ân cần dịu dàng quan tâm cô như vậy, không phải hôm nào cũng có. Khiến cho trong lòng cô bất giác nuôi thêm chút hy vọng.
Phó Nhược Hằng chính là như vậy, vừa đấm vừa xoa, chỉ cần dịu dàng với cô một chút liền khiến cho cô đánh rơi hết những tổn thương hắn đã gây ra.
Rõ ràng lúc nãy còn cảm thấy tức giận vì Phó Nhược Hằng gọi tên người gái khác khi đang ôm ấp cô. Vậy mà bây giờ lại cảm thấy cảm kích hắn vì bôi thuốc cho cô.
Trái tim cô bị người đàn ông này chơi đùa đến tan nát.
Cả hai cùng nằm xuống giường, hôm nay không biết tại sao cô lại căng thẳng đến mãi mà không ngủ được. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung với nhau.
Cô chập chờn mãi đến tận khuya, trở người hơi thở khó nhọc. Cô cũng không biết người bên cạnh đã ngủ chưa, có lẽ là ngủ say như mọi lần rồi. Dù sao thì người đàn ông bên cạnh cũng chưa bao giờ để cô trong lòng.
Đột nhiên Trình Ý lại thấy có một bàn tay đặt ở eo mình. Cô hơi giật mình, tim đập hoảng loạn không thể ngừng lại được. Thân thể cô run rẩy muốn nhích người ra khỏi hắn nhưng lại bị cánh tay kia giữ chặt.
“Chẳng phải anh đã nói sẽ không…”
“Tôi có làm gì sao? Tôi chỉ ôm cô thôi mà.”
Hơi ấm tỏa ra từ người Phó Nhược Hằng khiến cho vành tai cô nóng ran, mặt mày đỏ bừng không ngừng bất an.
Hôm nay hắn cư xử thật kỳ lạ. Cô không hiểu hắn bị làm sao nữa. Hắn làm như vậy cô thật sự sẽ nghĩ rằng hắn đã rung động với cô đấy.
Nhưng sự thật có như những gì cô nghĩ hay không? Hay lúc này hắn lại đang xem cô là thế thân của một người con gái khác.
Cô muốn gỡ tay người đàn ông ra nhưng lại bị hắn ôm lấy càng chặt hơn. Cô uất ức nhìn hắn, “Phó Nhược Hằng, bao giờ thì anh buông tha cho tôi?”
Phó Nhược Hằng lại khép mắt, phớt lờ câu hỏi của cô, “Tôi mệt rồi, đừng có làm loạn nữa. Mau ngủ đi. Nếu không thì tối nay đừng hòng ngủ.”
Trình Ý nghe vậy liền không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để hắn ôm. Cô nghiêng người nhìn vào khoảng không vô định trước mắt.
Nhưng cô lại chẳng thể ngủ được, cả người cứ cứng đờ ra. Hiện tại đang ở tư thế xoay lưng lại với hắn nên cô cũng không biết người kia đang nghĩ gì.
Cô định lên tiếng hỏi nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng nghiến răng bên tai. Phó Nhược Hằng có một thói quen, đó là khi ngủ say sẽ nghiến răng, giống như đang hận thù ai đó.
Người đó có lẽ là cô chăng?
Thế là hắn ngủ thật rồi sao? Chẳng hù cho cô cứ trằn trọc mãi không thôi. Cô không hiểu nổi hành động này của Phó Nhược Hằng có nghĩa là gì?
Hắn đang cảm thấy thương hại cho cô sao? Nhưng cô đâu có cần, hắn đi mà thương hại cho Lâm Tư Hạ của hắn.
Càng nghĩ Trình Ý càng tủi thân, càng buồn, nước mắt theo đó mà tuôn rơi chảy qua khóe mi xuống dưới gối ướt đẫm.
Đột nhiên lúc này điện thoại của Phó Nhược Hằng hiện lên cuộc gọi. Cô định sẽ không quan tâm nhưng người bên kia vẫn không chịu từ bỏ mà tiếp tục gọi tiếp.
Cô nhìn đến, phát hiện người gọi đến không phải ai xa lạ mà chính là ánh trăng sáng trong lòng chồng cô, Lâm Tư Hạ.
Cô cảm thấy để cô ta gọi mãi như vậy cũng không phải là cách. Dù sao cũng nên cho cô ta biết được ai mới là mợ Phó thực sự.
Cô nhấn nút nghe máy, bên đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói õng ẹo như muốn chảy nước.
“Nhược Hằng, anh ở đâu rồi. Anh đừng bỏ mặc em nữa có được không? Hôm nay em mơ thấy ác mộng không ngủ được,anh đến ngủ với người ta có được không?”
Trình Ý nhàn nhạt trả lời, “Anh ấy ngủ rồi.”
Lâm Tư Hạ nhận ra người nhận điện thoại lại là cô, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Sao lại là cô? Anh Nhược Hằng đâu?”
“Anh ấy ngủ rồi? Nếu như cô muốn tìm anh ta có thể tìm đến nhà tôi, tôi không ngại chơi threesome đâu.”
“Cô làm gì anh Nhược Hằng rồi? Có phải là cô ép anh ấy ngủ với cô không?”
“Trình Ý, cô cũng xứng giành với tôi sao?”
Sau đó cô ta liền rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Alo, tôi muốn nhờ các người làm giúp tôi chuyện này. Xong việc, tiền thưởng sẽ rất hậu hĩnh.”