Em Là Người Thứ Ba

Chương 37: Điên cuồng vì ghen. (18+)




“Còn chưa ly hôn, tiền tôi nuôi cô và nhà họ Trình nhiều như vậy, tôi ngu hay sao mà không ngủ thêm ít lần.”

Hắn nói rất đúng, ngu hay sao mà không ngủ.

Nếu như không phải vì Trình gia, cô cũng không chấp nhận bán mình hai năm, chịu đựng lạnh nhạt hai năm, đến lúc kết thúc cũng là trắng tay.

Không, không chỉ trắng tay mà còn là lở dở cả một cuộc đời, đánh mất cả một trái tim, bán rẻ thân thể lẫn linh hồn mình cho hắn.

Hắn coi cô giống như một món hàng trao đổi, thỏa mãn dục vọng.

Còn cô lại thật lòng yêu anh.

Hắn nghĩ hắn là người lỗ vốn nhưng mà người đánh mất nhiều hơn trong cuộc tình này mới là cô.

Cả một cuộc đời, cả một trái tim, ai sẽ trả lại cho cô đây? Làm sao mà bù đắp được thanh xuân của người con gái?

Người từng dành cả trái tim để yêu anh đó nhận được gì sau vài ba lần tổn thương?

Người thật lòng yêu anh thì anh không tiếc chà đạp, kẻ lừa tình vài buổi, anh lại yêu.

Có lẽ con người ta thường không biết trân trọng những gì mình đang có, thích chạy theo những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

Bởi vì họ luôn nghĩ rằng, cho dù có tổn thương bao nhiêu thì người kia cũng sẽ không rời đi.

Trình Ý nhìn hắn, đôi mắt cô ngập tràn tuyệt vọng. Nếu như người nằm đây là Lâm Tư Hạ chắc chắn đã không phải nghe những lời cay nghiệt như vậy rồi.

Chỉ đáng tiếc, bởi vì khi yêu một người chúng ta đã tự cho người đó cái quyền làm tổn thương mình rồi.

Cô muốn đẩy người đàn ông như cầm thú kia ra cũng không được. Cũng giống như cô muốn quay lại lúc trước đây, cũng không thể được nữa rồi.

Cô muốn thu hồi lại trái tim đã yêu người, yêu đến sức cùng lực kiệt. Chỉ đáng tiếc, mộng xưa hóa tro tàn.

Xoẹt! Xoẹt!

Trong tiếng khóc của cô vọng lại tiếng vải bị xé rách.

Phó Nhược Hằng giống như phát điên, không ngừng giữ chặt lấy cô, váy hoa đẹp đẽ bị người đàn ông kia xé nát.

“Phó Nhược Hằng, anh dừng lại đi!”

Mặc cho Trình Ý đang khóc lóc van xin cũng không thể dừng lại.

“Phó Nhược Hằng, anh không phải là con người.”

Rõ ràng người dưới thân hắn xinh đẹp động lòng người, nhất là khi cô khóc, dáng vẻ nức nở đó của cô càng kinh diễm động lòng người. Phó Nhược Hằng nhìn vào đôi ngực trắng trẻo mê người của cô mà cúi xuống hôn điên cuồng.

Hắn cũng không hiểu bản thân mình bị làm sao nữa. Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô và Giang Hoa thân mật nhìn nhau là hắn lại càng muốn trừng phạt cô, giày vò cô.

Rõ ràng cô là vợ của hắn, vậy mà lại ngang nhiên cười với người đàn ông khác. Hai người bọn họ còn chưa ly hôn mà cô đã đi tìm lốp dự phòng mới rồi sao?

Quả nhiên là một người phụ nữ lẳng lơ. Ngay cả một kẻ đáng sợ như Bắc Minh mà còn bị cô câu dẫn, tâm địa của người phụ nữ này quả nhiên là ghê gớm.

Cô khóc lóc nức nở cầu xin Phó Nhược Hằng dừng lại, muốn thoát khỏi cái hôn ở trước ngực của hắn. Vừa kích thích lại vừa kinh tởm.

“Phó Nhược Hằng, xin anh… xin anh tha cho tôi! Chúng ta không thể như thế này được.”

Cứ nghĩ đến đôi môi đó từng chạm qua không biết nơi nào trên người Lâm Tư Hạ, cô liền phát nôn. Cô lại phải dùng chung chồng với người phụ nữ khác.

Phó Nhược Hằng đưa tay giật banh chiếc áo ngực của cô, vòng một to tròn, đầy đặn bung nãy trước mắt hắn. Không ngờ thân thể cô ốm đến mức trơ xương như vậy mà chỗ này lại to tròn, căng mẩy như vậy.

Phó Nhược Hằng giữ lấy cánh tay đang đánh vào ngực hắn, tóm lấy để lên đỉnh đầu. Trong hơi men say càng làm tăng thêm cơn kích tình, ngọn lửa rạo rực trong người bùng cháy, hắn không do dự mà cúi xuống ngậm lấy một bên ngực cô, điên cuồng cắn mút như muốn giày xéo nó.

“Tôi xin anh, đừng làm nữa… Tôi không muốn!”

Ánh mắt hắn nồng đượm dục vọng lẫn kinh bỉ, lạnh giọng nói: “Thế cô muốn làm với ai? Muốn rên rỉ dưới thân tên vệ sĩ kia à?”

Hắn cười lạnh trông thật đáng sợ, giống như một con quỷ đang muốn trừng phạt kẻ phản bội.

Sự ngạc nhiên thoáng qua đáy mắt cô, “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Cô làm gì thì tự cô biết, cô tỏ vẻ thanh cao trước mặt ai chứ? Chẳng phải lúc mới nãy còn đưa đẩy lắm sao? Trước mặt hắn cô đâu phải là bộ dạng này?”

Trình Ý trợn tròn mắt nhìn hắn, đến lúc này thì cô đã hiểu, thì ra hắn không hề sai Giang Hoa đi tìm cô về. Vậy mà cô vẫn còn nghĩ hắn còn chút tình mà sai người đi tìm cô giữa đêm.

Hóa ra là do cô tự mình đa tình.

Phải rồi, hắn làm sao lại lo lắng cho cô được.

Một người là tâm can bảo bối, giữa đêm chỉ cần một cuộc điện thoại gọi là tới. Người còn lại chẳng qua chỉ là người vợ danh không chính, ngôn bất thuận, chẳng qua chỉ là một công cụ thỏa mãn hắn có thể tùy tiện dùng vài ba đồng để mua về.

Vậy cô lấy tư cách gì mà so sánh với Lâm Tư Hạ?

Đôi mắt vốn đã ngập tràn nước mắt của cô lại tiếp tục rơi xuống trên đôi gò má nóng hổi, cô vội lấy tay lau đi, cố gắng hít lấy một hơi, nuốt tất cả ấm ức vào trong tim.

“Anh nói xong chưa? Nếu như đã chê tôi dơ bẩn vậy thì đừng chạm vào tôi! Anh cũng chẳng sạch sẽ hơn tôi là mấy đâu. Anh nói anh yêu Lâm Tư Hạ, vậy mà lại ngủ với tôi. Ngủ với hai người phụ nữ, Phó Nhược Hằng, anh thật đáng kinh tởm!”