Em Là Người Thứ Ba

Chương 38: Cuồng bạo (18+)




Trình Ý đẩy người hắn ra muốn đứng dậy rời đi, cô nhặt lấy quần áo bị xé rách che đậy lại thân thể đầy những vết hôn do hắn để lại.

Nhưng cô còn chưa kịp rời đi đã bị Phó Nhược Hằng túm lấy tay kéo lê cô quay trở lại giường. Hắn thẳng tay ném mớ quần áo kia đi, để lộ thân thể trần trụi của cô ra.

Hình ảnh của Trình Ý trước mắt hắn quả thực rất dung tục, rất rẻ mạt, bất cứ người đàn ông nào cũng có thể chạm qua được. Cứ nghĩ đến chuyện thân thể này từng bị người đàn ông khác chạm qua khiến hắn dâng trào phẫn nộ.

“Kinh tởm sao? Nhưng đáng tiếc là cô cũng phải quy phục dưới thân kẻ kinh tởm này thôi.”

“Anh định làm cái gì?”

Tay bóp chặt lấy cằm Trình Ý, ép cô phải đối diện với gương mặt đằng đằng sát khí của hắn.

Hắn không yêu cô nhưng tuyệt đối không cho phép cô phản bội hắn.

“Làm những gì mà Giang Hoa đã làm với cô.”

Trong lòng Phó Nhược Hằng, Trình Ý chính là loại phụ nữ ngay cả đến thân thể của mình còn có thể đem ra trao đổi mua bán như một món hàng thì chuyện cô lên giường với gã đàn ông khác có gì là lạ.

Cũng giống như cách cô trở thành vợ của hắn. Cũng chính dùng thủ đoạn tính kế hắn mà thành.

“Phó Nhược Hằng, rốt cuộc trong lòng anh xem tôi là cái gì? Anh có quyền khinh bạc tôi nhưng không có quyền sỉ nhục tôi.”

“Không có quyền ư? Nhưng tôi có tiền, tiền của tôi đủ để đập chết Trình gia các người. Không phải cô muốn tiền lắm à? Vì tiền cô có thể làm tất cả không phải sao? Ngay cả chuyện hạ dược tôi, hại vị hôn thê của tôi tàn phế, không từ thủ đoạn nào để gả cho tôi.”

Tôn nghiêm bị giẫm đạp, nhân cách bị xúc phạm, thân thể bị vấy bẩn, tất cả những lời lẽ cay nghiệt nhất đều dành cho cô. Đôi mắt đỏ hoe đầy uất ức, tim cô như bị đục nát.

Những chuyện cô không làm, tất cả đều đổ lên đầu cô.

Mà tất cả những chuyện này đều là do một tay vị hôn thê của hắn làm ra. Người có khuôn mặt lương thiện ấy nhưng trái tim lại giả tạo đến mức không ai ngờ.

Lâm Tư Hạ thì vô tội còn cô thì tội ác chồng chất ư?

Chỉ vì muốn Phó Nhược Hằng nhanh chóng gả cho cô ta mà hạ thuốc hắn, đến khi không đạt được mục đích thì lại đẩy âm mưu thâm độc lên đầu cô. Khiến cho Phó Nhược Hằng hiểu lầm rồi luôn định kiến với cô.

Đối với hắn, tất cả những lời giải thích của cô đều là ngụy biện, không thể lay động được tâm can định kiến của Phó Nhược Hằng.

“Tất cả đều do cô tự mình chuốc lấy, bây giờ cô lại tỏ vẻ vô tội làm cái gì? Người khiến người ta kinh tởm là cô đó.”

Tay mạnh bạo không chút thương tình của Phó Nhược Hằng tách hai chân cô ra đâm thẳng vào bên trong như muốn nghiền nát thân thể cô ra. Cô hét lên một tiếng đầy đau đớn.

“Á a…”

Đây không phải là lần đầu tiên của cô nhưng lần nào cũng đau đớn như vậy, bởi vì Phó Nhược Hằng rất thô bạo. Có lẽ là bởi vì hắn chỉ muốn dùng cách này để khiến cô thêm khổ sở mà thôi.

Phó Nhược Hằng nhìn bộ dạng khổ sở van xin của cô trái lại rất đắc ý.

“Phó Nhược Hằng, anh đê tiện… Anh không phải là con người… Hức… Tại sao vẫn không chịu buông tha cho tôi?”

Trên gương mặt cô bỗng nở một nụ cười thê lương, ánh mắt phút chốc ướt đẫm, thân thể như không có cảm giác trước những đợt tấn công cuồng bạo của Phó Nhược Hằng.

Trình Ý mang cái nhục nhã ê chề, cô biết dù mình có phản kháng hay giãy dụa cũng đều vô ích thôi. Sức lực của cô quá bé nhỏ, căn bản không có cách nào chống lại được người đàn ông trước mắt.

Vì quá tủi thân cho nên cô nằm im mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm.

Phó Nhược Hằng mãi mê rong ruổi trên thân thể cô, bên dưới đẩy vào rút ra tận lực, tìm kiếm cảm giác thỏa mãn của cơ thể.

Hắn thấy cô nằm im không cựa quậy nữa thì ngước mặt lên nhìn, thấy cô nằm trơ ra đó khiến cho hắn vô cùng tức giận mà nắm lấy cằm cô, những tia máu đỏ hằn trong đôi mắt hắn như một con dã thú.

“Làm tình với tôi đau khổ lắm sao? Có phải tôi không thể thỏa mãn cái cơ thể dâm đãng này của cô nên cô mới phải ra ngoài tìm đàn ông để làm tình không?”

Trình Ý không nói một lời nào, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, nước mắt cứ chảy ướt đẫm cả khuôn mặt đáng thương. Thân thể cô đầy những dấu vết thâm tím khi cố gắng kháng cự, nằm im như thể một con búp bê bị mua về mặc cho người ta chà đạp.

Cô đâu đáng để chịu những lời sỉ nhục như vậy? Phó Nhược Hằng hết lần này đến lần khác dùng những từ ngữ cay nghiệt để giẫm đạp lên trái tim cô, chà đạp thân thể cô.

Chẳng lẽ vì cô dành hết tình yêu chân tình cho một người đàn ông nên có phải là trong mắt hắn, người như cô không xứng đáng được hạnh phúc.

Có phải cô chỉ cần thở thôi cũng đã là sai rồi hay không?

Nếu như vậy chỉ cần để cô rời khỏi đây, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt hắn là được mà. Vậy tại sao lại còn cứ cắn chặt cô không buông?

Hắn nắm lấy bả vai cô siết chặt, ánh mắt chất chứa đầy tức giận, “Có phải cô và tên Giang Hoa kia đã ăn nằm với nhau rồi không? Cho nên cô mới chưng cái bộ mặt đó ra với tôi.”

“Anh nói điên khùng gì vậy? Tôi và anh ấy không có gì cả.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn mà đối mặt.

“Ngày mai hắn ta sẽ không cần phải nhìn thấy ánh mặt trời nữa.”

“Anh đã làm gì anh ấy rồi?”

“Hắn dám dòm ngó những thứ vốn dĩ không thuộc về mình. Loại tâm tư quá phẫn đó. Băm ra cho chó ăn.”