Tất cả những lời tâm sự của Trình Ý với Mộng Dao đều bị Phó Nhược Hằng nghe thấy. Hắn ngồi đó, trầm mặc, giống như đang cẩn thận suy nghĩ điều gì đó.
Hắn còn chưa kịp xuống xe đi lại chỗ cô liền thấy có một người đàn ông đi đến khoác áo cho cô.
Hắn nhận ra, người đi đến không ai khác chính là tên vệ sĩ hôm trước ở nhà hắn.
Phó Nhược Hằng tức giận đấm mạnh tay vào vô lăng, cổ họng nóng rực, phun trào hơi rượu đốt cháy cổ họng.
Rõ ràng là hắn đã hạ lệnh không cần đi tìm cô, vậy mà tại sao tên đàn đó bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ đến đây, bản thân Phó Nhược Hằng không khỏi tức giận. Cũng không hiểu tại sao bản thân lại đang ở đây như một tên ngốc.
Rõ ràng lúc nãy đã nói là không quan tâm sống chết của cô, vậy mà bây giờ lại đang ở đây nhìn cô từ xa.
Hắn đúng là phát điên thật rồi!
Lại một mình chạy đến đây vì lo lắng cho cô, trong khi cô đã có người mới. Người phụ nữ này đúng thật là một tiểu yêu nghiệt, miệng thì nói yêu hắn, vậy mà ở sau lưng lại thu hút không biết bao nhiêu đàn ông vây quanh.
Khi chiếc xe rời khỏi đó, Trình Ý mới chầm chậm quay đầu, hình như lại nhìn thấy bóng dáng của Phó Nhược Hằng. Cô còn cho rằng là mình nhìn lầm rồi. Hắn làm sao lại đi tìm cô được chứ?
Giang Hoa bên cạnh khoác áo cho cô còn cẩn thận hỏi cô, “Thiếu phu nhân có lạnh hay không?”
Cô nhìn chàng thanh niên trước mặt, khẽ lắc đầu.
“Sao anh lại biết tôi đang ở đây? Là Phó Nhược Hằng kêu anh đi tìm tôi sao?”
Giang Hoa muốn nói là không phải, nhưng nhìn sự hy vọng trong mắt cô, anh lại không nỡ nói sự thật, chỉ đành mỉm cười đáp lời.
“Vâng, chính là thiếu gia không tìm thấy cô liền sai chúng tôi đi tìm.”
“Tìm làm gì? Không phải anh ấy mong tôi đi lắm sao?”
Vậy nên Trình Ý theo Giang Hoa về nhà, suốt chặng đường dài cô chẳng hề phát hiện ra ánh mắt khác lạ của Giang Hoa luôn nhìn vào kính trước để nhìn mình.
Đó không giống với ánh mắt của một người nhìn chủ nhân của mình.
Nhưng khi cô đi về nhà, vừa vào đến cổng, Phó Nhược Hằng đang đứng đó nhìn chằm chằm vào hai người với ánh mắt đỏ rực. Cô đi lên phòng ngủ thì đột nhiên một bóng người ở ban công làm cô giật mình hốt hoảng.
Mãi đến khi nhận ra người phía trước là Phó Nhược Hằng, cô mới bình tĩnh trở lại. Cô định đi vào nhà tắm thì bị Phó Nhược Hằng bất ngờ chặn lại, giọng điệu đầy tức giận nắm lấy cổ tay cô quát.
“Cô đi đâu về?”
“Tôi đi đâu liên quan gì đến anh?”
“Có phải cô có người đàn ông khác nên mới muốn ly hôn có đúng không? Mới nãy hắn thỏa mãn cô như thế nào?”
Hắn siết chặt lấy cổ tay cô khiến Trình Ý bị đau, cô không ngừng giãy dụa muốn thoát ra.
“Buông tay ra! Anh làm tôi đau đấy. Phó Nhược Hằng, anh có thể lạnh nhạt hay ghét bỏ tôi cũng được nhưng không được sỉ nhục tôi.”
Người nên hỏi câu này không phải là cô sao?
Rõ ràng cuộc hôn nhân này kết thúc là bởi vì hắn và người tình cũ của hắn. Bây giờ sao lại biến thành là do cô ngoại tình rồi.
“Phó Nhược Hằng, anh hỏi tôi sao? Tôi tưởng người muốn sớm cùng người yêu cũ bên nhau là anh đó chứ? Tôi bên cạnh ai thì liên quan gì đến anh?”
Phó Nhược Hằng không nói gì, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi Trình Ý. Hôm nay hắn phải cho cô biết làm trái ý hắn sẽ có hậu quả như thế nào.
Cô càng muốn thoát khỏi hắn, hắn càng không cho cô được như ý nguyện.
“Trình Ý, một ngày còn chưa ly hôn cô vẫn là vợ của Phó Nhược Hằng tôi. Cô đừng hòng mà cắm sừng tôi.”
Đôi môi của Trình Ý bị hắn liên tục cắn mút, cả thân thể bé nhỏ bị người đàn ông kia ôm lấy. Trong hơi thở nồng nặc mùi rượu, cho dù có cố gắng cách nào cũng không thể thoát khỏi được tên ác ma Phó Nhược Hằng này.
“Buông tôi ra! Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh đừng có làm càn.”
Phó Nhược Hằng nghe cô nói thì tức giận, hắn buông đôi môi cô ra.
Từ bao giờ người nắm quyền chủ động trong trò chơi này lại là cô vậy?
Xưa nay hắn ghét nhất chính là phụ nữ tính kế mình. Cô tính kế hắn, ép hắn lấy cô, bây giờ lại mở miệng muốn ly hôn thì phải ly hôn sao?
“Trình Ý, có phải là cô xem thường lời cảnh cáo của tôi không? Lại dám ở trước mặt ông nội nói chuyện ly hôn? Cô không sợ tôi khiến Trình gia phá sản sao?”
“Tôi bán mình cho nhà họ Phó ba năm, giúp bọn họ chống đỡ thêm ba năm. Bây giờ tôi cũng không muốn chịu đựng nữa, lúc trước là vì yêu anh, bây giờ là vì yêu bản thân mình. Tôi buông tha cho anh rồi, cầu xin anh cũng buông tha cho tôi đi.”
Cô muốn bỏ đi nhưng đột nhiên sau lưng truyền đến sức mạnh hung hăng bị Phó Nhược Hằng kéo tay lại, đẩy mạnh cô xuống giường. Thân thể cao lớn của người đàn ông nằm đè lên người cô.
“Phó Nhược Hằng, anh làm gì vậy? Mau kí đơn ly hôn đi! Bằng không tôi sẽ đơn phương đề nghị ly hôn ra tòa.”
“Được. Cô giỏi lắm, để xem tối nay cô có khóc lóc van xin tôi tha cho hay không?”
“Anh ghét tôi như vậy tại sao lại làm chuyện này với tôi?”
“Còn chưa ly hôn, tiền tôi bỏ cho cô nhiều như vậy, tôi ngu hay sao mà không ngủ thêm ít lần.”