Em Là Người Thứ Ba

Chương 26: Bao giờ mới kết thúc đây?




Chính người đàn ông cũng không hiểu sao bản thân mình lại có phản ứng mãnh liệt với người con gái tên Trình Ý này đến như vậy.

Ngay cả đối với Lâm Tư Hạ cũng chưa từng nảy sinh dục vọng khó khống chế như vậy?

Hắn, đối với Trình Ý, rốt cuộc là cảm giác gì? Chẳng lẽ giống như những gì Lâm Tư Hạ đã nói, hắn đã yêu Trình Ý rồi sao?

Suy nghĩ đó khiến cho hắn khó chịu.

Sau khi thỏa mãn hắn buông cô ra, hắn kéo khóa quần lên, xem như cuộc vui đã xong.

Hai chân Trình Ý run rẩy không có chút sức lực, từ nơi đó chảy ra chất dịch màu trắng đục nhiễm dục vọng của hắn. Đây đã là lần thứ hai hắn ngang nhiên chiếm đoạt cô, ngay cả thứ quý giá cuối cùng của cô cũng bị hắn lấy mất.

Tất cả cuối cùng cũng kết thúc. Cô rã rời xụi lơ nằm gục trên bàn, khắp người đều là dấu hôn.

Phó Nhược Hằng nhếch môi, chỉnh lại quần áo ra vẻ đường hoàng, mà đường hoàng cái gì trong khi hành động lại bỉ ổi như vậy?

Hắn khom lưng bóp lấy cằm cô, giọng nói hắn vang lên lạnh lẽo giống như ác ma từ địa ngục.

“Lát nữa ở trước mặt ông nội tốt nhất đừng có bày ra cái vẻ mặt chết yểu này có biết chưa? Càng đừng ngu ngốc nói chuyện cô muốn ly hôn ra, hiểu chứ?”

“Một khi tôi chưa chơi chán cô, cô đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.”

Bỏ lại một mình cô gái nhỏ trong phòng bếp, người đàn ông không chút lưu luyến liền quay gót rời đi.

Trình Ý đau đớn, những lời khinh miệt và đùa cợt của Phó Nhược Hằng khiến cho trái tim Trình Ý như bị chôn vùi dưới vực thẳm.

Chuyện này… bao giờ mới kết thúc đây?

Người đàn ông này, miệng nói không yêu cô, chê cô dơ bẩn nhưng sau lưng lại ngang nhiên cưỡng đoạt cô. Rốt cuộc thì trái tim hắn đang đặt ở đâu vậy?

Cô đột nhiên hoài nghi, hai năm nay, cô kiên trì như vậy rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Khi người làm đi vào phòng bếp, thấy cô đang tựa vào tường liền đến đỡ lấy cô.

“Mợ chủ, cô có làm sao không?”

Cô chỉ lắc đầu, cười nhợt nhạt: “Tôi không sao. Tới giờ cơm tối rồi phải không? Để tôi giúp cô.”

“Không cần đâu, cô là mợ Phó, không cần làm những việc này.”

“Mợ Phó không phải là con người sao?”

Mọi người ở đây đều biết “Mợ Phó” chẳng qua cũng chỉ là một danh xưng tạm bợ mà thôi. Một ngày cô còn là vợ Phó Nhược Hằng, cô là mợ Phó.

Nhưng trái tim của Phó Nhược Hằng không ở chỗ cô, hắn chưa từng thừa nhận điều đó, càng ghét cay ghét đắng hơn ai gọi cô như vậy.

Nhưng trong căn nhà này, người có tiếng nói vẫn là ông nội Phó, hắn cho dù có ngông cuồng đến đâu cũng không dám làm trái ý ông.

Cho nên một ngày còn ông nội chống lưng, cô vẫn là mợ Phó. Nhưng vật đổi sao dời, chẳng ai biết trước được cái danh mợ Phó đó có đổi chủ hay không?

Giờ cơm đã đến, Trình Ý đặt đĩa thức ăn lên bàn. Mỗi tuần ông nội sẽ gọi cô về nhà chính ăn cơm với ông một lần, ông thương cô như vậy, luôn đứng ra bảo vệ cô trước mặt Phó Nhược Hằng.

Điều này càng khiến cho hắn càng cảm thấy con người cô thật sự có rất nhiều thủ đoạn. Không lấy được lòng hắn liền đi lấy lòng ông nội hắn.

Sau khi làm chuyện kia với cô xong, hắn liền bị ông nội gọi vào phòng. Vừa vào phòng ông nội đã lập tức chất vấn hắn.

“Tại sao hôm nay con lại để con bé một mình quay trở về nhà? Chẳng phải ta đã dặn con phải đối xử tốt với con bé sao?”

Nhìn gương mặt thản nhiên của hắn coi có khiến cho người khác càng thêm tức hay không?

“Con bận.”

Nghe thấy câu nói dửng dưng của hắn, ông nội Phó càng thêm tức giận kèm theo đó là một ly nước trà hất thẳng vào mặt Phó Nhược Hằng.

“Bận gì? Bận công việc hay là bận chơi xếp hình với người tình cũ?”