Em Là Người Thứ Ba

Chương 27: Cả đời này nhất định sẽ hối hận




“Bận gì? Bận công việc hay là bận chơi xếp hình với người tình cũ?”

Ông biết hết tất cả, ông biết mối quan hệ giữa bọn họ, ông biết Phó Nhược Hằng vẫn còn vương vấn tình cũ.

Người ta nói: “Tình cũ không rủ cũng tới.”

Lâm Tư Hạ lại nhất mực đeo bám, Phó Nhược Hằng lại luôn cảm thấy áy náy chuyện cô ta tàn phế. Cho nên cứ dây dưa không dứt.

Ông biết tình cảm của Trình Ý dành cho Phó Nhược Hằng. Trong chuyện tình ba người này, cô là người đặt tình cảm nhiều nhất cũng là kẻ đáng thương nhất.

Chỉ là cháu trai của ông mu muội, mắt mù tim cũng mù nốt.

Nhưng mà ông thì rất tỉnh táo đấy nhé. Ít ra ông cũng biết được tâm tư của Lâm Tư Hạ vốn dĩ chẳng đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ông hận chẳng thể xé nát bộ mặt giả tạo của cô ta ra cho Phó Nhược Hằng xem.

“Nhược Hằng, ta dạy con trở thành một người đàn ông không có tôn nghiêm như vậy sao?”

Ông nội tuổi đã cao, nay lại còn tức giận, ông liền chống gậy ngồi xuống ghế thở hổn hển.

Phó Nhược Hằng bị hất nước trà vào mặt, ánh mắt trở nên u ám, đột nhiên lại bị ông nội dạy dỗ khiến cho một kẻ cao ngạo như hắn khó chịu.

Tại sao ông nội lại biết chuyện này? Hắn đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ kia.

Có phải là lúc nãy cô nhân lúc hắn không có ở đây nói năng lung tung gì đó với ông nội rồi không?

Đúng là người phụ nữ đáng chết mà!

“Cô ta đã nói gì với ông?”

“Con bé không có nói gì cả. Chẳng lẽ con nghĩ chuyện con làm không ai biết? Trên đời này không phải ai cũng bị mù giống như con đâu. Con làm gì thì làm nhưng nên nhớ Trình Ý mới là vợ hợp pháp của con.”

“Nếu như không phải cô ta giở thủ đoạn hãm hại con thì làm sao mà con cưới cô ta được? Loại phụ nữ đê tiện như vậy làm sao xứng đáng làm con dâu nhà họ Phó?”

Chuyện hai năm trước nếu như không phải cô ta hạ thuốc, người được lợi nhất không phải là cô ta, vậy thì hắn còn tin là cô vô tội nhưng đêm qua lại là lần đầu của cô. Vậy thì càng chứng tỏ đêm đó giữa bọn họ chưa có gì, chẳng qua là cô cố tình dàn xếp để mọi người bắt gặp cảnh tượng ô nhục kia để bắt hắn phải cưới cô, thuận tiện leo lên làm mợ Phó.

“Vậy con muốn lấy ai? Lấy con ả Lâm Tư Hạ không biết liêm sỉ kia sao?”

“Ông nội ông đừng có suốt ngày gọi cô ấy là con này con nọ. Tư Hạ bị như vậy ông còn chưa hài lòng sao?”

“Đó là bởi vì cô ta không biết giới hạn của mình. Đã như vậy rồi mà còn đi quyến rũ chồng người khác. Loại phụ nữ như vậy thì lương thiện ở chỗ nào?”

Cứ mỗi lần hai ông cháu nói chuyện với nhau đều là vì Trình Ý mà nổ ra tranh cãi gay gắt.

Trong lòng Phó Nhược Hằng thật sự không hiểu, Trình Ý có điểm gì tốt đẹp, rốt cuộc là cô ta đã cho ông nội ăn bùa mê thuốc lú gì khiến cho bao nhiêu năm nay ông luôn đứng ra bênh vực cho cô.

Phó Nhược Hằng cụp mắt xuống, không ngăn được một tia uất ức.

“Tư Hạ, cô ấy không phải như ông nghĩ đâu. Cô ấy là người rất đáng thương. Nếu như không phải bởi vì Trình Ý, cô ấy cũng không bị tàn phế cả đời này.”

Thằng cháu trai của ông hết thuốc chữa thật rồi!

Ông nội Phó đang tức giận lại càng thêm tức giận, quả thật Lâm Tư Hạ kia rất giỏi giả vờ, giả vờ dịu dàng, giả vờ đáng thương.

Trong mắt Phó Nhược Hằng, cô ta giống như một tiên nữ nhưng mà… vẻ ngoài tiên nữ không có nghĩa là trái tim không có lòng tham.

Nếu như năm đó ông không cho người điều tra chuyện kia, có lẽ là cả đời này ông nội cũng sẽ bị lừa giống Phó Nhược Hằng rồi.

“Nhược Hằng, cháu và Trình Ý kết hôn hai năm rồi cũng nên nhanh chóng có con đi thôi.”

“Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu. Cháu trịnh trọng tuyên bố với ông, cháu sẽ không để cháu của nhà họ Phó sinh ra từ người của cô ta đâu.” Giọng nói của hắn vang lên một lần nữa, lần này còn kèm theo cả sự mất kiên nhẫn.

Cơn đau đớn lan truyền từ thân thể đến trong lòng, cô đau đến rơm rớm nước mắt.

Người đàn ông này thật tàn nhẫn biết bao!

Cứ hết lần này đến lần khác giẫm đạp trái tim cô.

“Nhược Hằng, có một số chuyện con không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Trình Ý là một cô gái tốt, nếu như con đánh mất con bé, cả đời này con nhất định sẽ phải hối hận.”

Giờ cơm đã đến, Trình Ý phụ dọn thức ăn ra bàn. Hai hốc mắt cô đỏ hoe, muốn giấu cũng không giấu được nổi uất ức trong lòng.

“Trình Ý, con làm sao vậy?”

“Không sao ạ, mới nãy cắt hành nên bị xót mắt thôi ạ.”

Cô len lén nhìn Phó Nhược Hằng và ông nội từ bên trong phòng đi ra, trên áo hắn dính một ít lá trà, đoán chừng hình như là vừa mới bị ông nội mắng xong.

Ông nội vừa nhìn thấy cô liền tỏ vẻ niềm nở ra mặt.

“Tiểu Ý, con đừng làm nữa, đến đây ngồi với ta.”

Trình Ý liền kéo ghế cho ông nội ngồi xuống, nhìn Phó Nhược Hằng ái ngại. Ánh mắt hắn nhìn cô u ám.

“Ông đừng trách anh ấy. Là… do con muốn đến một mình thăm ông thôi.”

“Con cứ kệ nó! Thằng này phải mắng một chút mới biết điều. Con đừng có nói giúp cho nó.”

Cô biết trong căn nhà lạnh lẽo này chỉ có một mình ông nội hiểu cho cô, một mình ông nội thương cô nhất.

“Ông nội, ông đừng tức giận nữa, hôm nay là sinh thần của ông mà. Ông nhất định phải sống lâu trăm tuổi đó.”

“Trình Ý, cả đời này ông nội chỉ công nhận một mình con là cháu dâu. Một ngày ông nội còn sống, có chết ta cũng sẽ không để người phụ nữ khác bước chân vào nhà họ Phó.”