Em Là Người Thứ Ba

Chương 25: Vụng trộm. (18+)




“Anh đúng là khốn nạn mà!”

“Bây giờ mới biết sao? Biết cũng chưa muộn, chọc giận tôi, cô lẫn người nhà của cô đều không có kết quả tốt đẹp.”

Phó Nhược Hằng bấu lấy eo cô, hai hàng lông mày nhíu chặt, đẩy Trình Ý nằm xuống giường. Bàn tay bé nhỏ của cô không ngăn được hắn, tay đã mò vào bên trong lớp váy, vén quần nhỏ sang một bên, một tay kéo khóa quần xuống, lôi phân thân ra đâm mạnh vào bên trong cô.

“Dạng chân ra!”

Không có màn dạo đầu, không có bước chuẩn bị, Phó Nhược Hằng cứ thế hung hăng đâm vào bên trong chật hẹp của cô. Dường như lời bác sĩ lúc nãy nói là gì, kiêng một tuần không quan hệ, hắn cũng chẳng bận tâm.

Đem hết tức tối, nghi ngờ, khó chịu đều dồn hết xuống phía dưới mà phát tiết.

Sự xâm nhập bất ngờ này khiến cho Trình Ý đau đớn muốn hét lên, cũng may cô kịp thời kiềm chế được mà cắn lấy môi dưới mình đến bật cả máu tươi, cố ngăn không cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng.

Không thể để cho người khác nghe thấy chuyện bại hoại bọn họ đang làm được.

Cô cứ như con thú nhỏ khóc thút thít giãy giụa mong thoát khỏi con thú lớn như hắn.

“Đừng… hức… đau…”

“Đau? Đau để cho cô nhớ chọc giận tôi hậu quả đều không tốt đẹp.”

Hắn nhìn thấy cô khổ sở như vậy càng ra sức đâm vào trong huyệt nhỏ. Được nơi mềm mại của cô bao bọc, Phó Nhược Hằng há miệng thở gấp, đôi mắt đỏ ngầu.

Dù cho không muốn hắn cũng phải thừa nhận, bên trong cô rất sướng, khiến cho hắn không nhịn được mà muốn nhiều nữa. Phó Nhược Hằng nắm lấy hông Trình Ý, điên cuồng thúc hông cắm rút ra vào bên dưới.

Cú đâm khiến cả cơ thể của Trình Ý lắc lư trên chiếc bàn nhỏ. Sự ra vào điên cuồng của hắn khiến cô không cách nào chịu đựng nổi, lồng ngực đau đến muốn rách ra.

“Xin anh… đừng mà…”

Đầu của cô bị người đàn ông kia ghì chặt, sau đó cúi xuống, dùng lưỡi liếm láp thăm dò cánh môi cô.

Hắn đẩy lưỡi ngậm lấy đôi môi cô, không ngừng mút lấy cánh môi mềm mại đó. Tay còn ngang nhiên càn rỡ vuốt ve ngực cô.

Rõ ràng là lúc nãy ở bệnh viện hắn còn sỉ nhục cô, vậy mà bây giờ lại không nhịn được mà ham muốn cô hết lần này đến lần khác, hắn không cảm thấy bản thân mình rất nực cười sao?

Cô không có khóc nhưng nước mắt vẫn vô thức trào ra, không biết cái chuyện xấu hổ này khi nào mới kết thúc đây? Đối với cô là một cơn ác mộng không lối thoát, cả thân thể cô còn chưa kịp lành lại bị người đàn ông này xé toạc ra.

Hắn nằm đè lên người Trình Ý, nhìn chằm chằm vào hai quả đào mềm mại của cô. Hắn vươn tay gỡ bàn tay đang che miệng của cô xuống, muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Dẫu biết rằng cô là một loài hoa đầy chất độc nhưng vẫn không nhịn được muốn chạm vào, cảm giác này trước đây chưa từng có.

Trình Ý ưỡn người, toàn thân run rẩy, kẹp chặt khiến người đàn ông phía trên không ngừng thở dốc. Hắn bóp lấy eo cô, sức lực đâm vào vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn, như thể muốn phát tiết trong người cô vậy.

Bên dưới thuần thục ra vào, cả hai quần áo xộc xệch, giữa trưa trời nắng. Trình Ý vừa lắc lư trên bàn vừa lấy tay che miệng, đôi mắt ướt đẫm màu đỏ, vừa thoải mái lại vừa tủi nhục, chỉ sợ tiếng rên rỉ của bản thân làm kinh động đến người trong nhà này.

Phó Nhược Hằng thấy cô thỏa mãn như vậy, trong lòng càng muốn bắt nạt cô hơn, muốn trêu chọc cô để cô không kìm được mà rên lên những tiếng đầy xấu hổ.

Hắn cắn lấy bả vai mịn màng của Trình Ý, nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô, khóe môi mở miệng khẽ buông lời mỉa mai bên tai, “Trình Ý, an ổn làm mợ Phó không tốt sao? Cô bằng lòng từ bỏ cuộc sống tốt đẹp này, có kẻ hầu người hạ, có tiền tiêu không hết, có danh tiếng được người người ngưỡng mộ. Cô xem, ngoại trừ tình cảm cái gì tôi cũng có thể cho cô.”

“Phó Nhược Hằng, tôi hận anh!”