Bọn họ nói đã tìm được một đôi mắt phù hợp với Phó Nhược Hằng. Khi biết được điều đó, Phó Nhược Hằng đã rất vui, anh từng tưởng tượng ra rất nhiều lần hình dáng của con gái bọn họ.
Anh rất muốn nhìn thấy lại gương mặt xinh đẹp của Trình Ý. Phó Nhược Hằng thường tự trách bản thân mình ngu ngốc đến nhường nào.
Rõ ràng trước đây mỗi ngày đều có thể được nhìn mặt cô, anh lại không cố gắng để nhìn cô thêm một chút nữa. Để bản thân có thể khắc sâu hình bóng của cô trong tâm trí. Để đến nỗi khi bản thân mù lòa hay thậm chí mất trí nhớ, anh vẫn nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Anh hôn lên đôi môi cô, dịu dàng ôm lấy cô trong vòng tay, bọn họ triền miên thâu đêm. Hơi thở của Trình Ý dường như đã khảm sâu vào trong lồng ngực Phó Nhược Hằng. Bao nhiêu yêu thương đã bỏ lỡ từng ấy năm, bây giờ lại giống như mồi lửa khiến cho anh muốn chiếm hữu lấy cô nhiều hơn.
Có những thứ càng không thể nhìn thấy, càng khiến cho con người ta khao khát có được.
Trình Ý tuy cảm thấy vui thay Phó Nhược Hằng nhưng trong lòng cô vẫn luôn lo sợ. Lo rằng khi anh nhìn thấy lại được ánh sáng, khi bên ngoài có nhiều cô gái xinh đẹp hơn, liệu anh có còn yêu cô như bây giờ hay không?
Anh cảm thấy chỉ vì bản thân không thể nhìn thấy được đã trở thành gánh nặng của Trình Ý. Tuy rằng đôi mắt đó là anh nợ cô, anh muốn cô được ngắm nhìn lại thế giới xinh đẹp này, nhưng mà anh cũng muốn được nhìn thấy cô.
Bệnh viện bảo anh tuần sau có thể đến để làm xét nghiệm để tiến hành phẫu thuật. Sức khỏe của Phó Nhược Hằng khá tốt, người hiến mắt là một bệnh nhân sắp qua đời nên đồng ý hiến mắt cho anh.
Nhưng ca phẫu thuật mắt lúc nào cũng có rủi ro, lần này cơ hội là 70%, còn có nguy cơ trong lúc phẫu thuật.
Lúc nghe đến đây, Phó Nhược Hằng đột nhiên muốn từ bỏ. Nếu như là trước đây, anh sẽ không do dự mà đồng ý. Nhưng bây giờ anh có một gia đình hạnh phúc khó khăn lắm anh mới có thể tìm thấy. Anh không muốn đánh cược cả tính mạng của mình chỉ để nhìn thấy lại được ánh sáng.
“Tiểu Ý, hay là… chúng ta thôi đi. Anh cảm thấy như hiện tại cũng không tệ lắm.”
Trình Ý dường như nhìn ra được nỗi bất an trong mắt anh, cô vội vòng tay ôm chầm lấy anh.
“Phó Nhược Hằng, anh nhất định phải có tự tin rằng bản thân anh sẽ lại được nhìn thấy. Anh không muốn nhìn thấy em, nhìn thấy con hay sao?”
Phó Nhược Hằng im lặng, sao anh lại không muốn được nhìn thấy cô một lần nữa chứ. Mấy năm qua, anh từng tưởng tượng vô số lần khuôn mặt của cô.
Cô đã thay đổi ra sao? Có phải đã xinh đẹp hơn nhiều rồi không?
Trình Ý trước kia trong mắt anh là một cô gái xinh đẹp dịu dàng với đôi mắt u buồn. Chính anh là người đã khiến cho đôi mắt đó u buồn. Mấy năm qua anh cũng cố gắng bù đắp cho cô và con.
Cũng may là ông trời thương xót cho anh, cho anh cơ hội chuộc lại lỗi lầm mà anh đã gây ra cho cô và con. Có trời mới biết anh sợ mất cô đến nhường nào. Sợ những tổn thương kia quá sâu sắc, cô không thể tha thứ cho anh.
Thật lòng anh rất sợ, sợ rằng sẽ mất đi cô. Từ trước đến nay chưa từng có chuyện gì khiến anh sợ hãi nhiều đến như vậy. Thế nhưng lần này thì có rồi, anh sợ cô hy vọng thật nhiều và rồi cũng thất vọng thật nhiều.
Anh ôm lấy cô thật chặt, siết chặt lấy cô trong vòng tay rộng lớn của mình. Trên đời này đã chẳng còn điều gì khiến cho Phó Nhược Hằng cảm thấy sợ hãi, chỉ có cô, đã trở thành điểm yếu chí mạng của anh.
“Nhưng anh không muốn làm em lo lắng.”
Trình Ý gượng cười mà nước mắt đã đầm đìa trên mi.
“Không có, em muốn anh được nhìn thấy trở lại. Đây là cơ hội không dễ dàng gì có được, em muốn đánh cược một lần, em không muốn vì mình mà anh phải luyến tiếc điều gì cả.”
Sau khi nghe cô nói xong, anh liền cúi đầu, đôi môi nặng nề phủ xuống môi cô, anh thực sự không thể chịu đựng được cảm giác bức bối trong lồng ngực lúc này.
Lần đầu tiên, anh khóc vì một người con gái…
Nước mắt anh đã rơi thấm trên chiếc váy xanh cô đang mặc.
“Nhược Hằng…”
Anh tựa đầu trên trán cô, ôm lấy gương mặt khiến anh nhớ nhung hằng đêm, thì thầm những lời ngọt ngào bên tai cô.
“Trình Ý, anh yêu em, thực sự rất yêu em. Anh biết trước kia anh là một thằng ngốc không biết tình yêu là gì nhưng khi anh nhận ra rằng anh yêu em, anh chưa từng nguôi giây phút nào muốn biến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian.”
Trình Ý nhìn anh, đôi mắt đẹp ngấn lệ. Đây là đôi mắt anh đã cho cô, bây giờ nó lại đang khóc vì anh.
“Nhược Hằng, em cũng rất yêu anh.”
Sao lại không yêu cho được? Cô đã yêu anh từ rất lâu rồi, yêu anh còn trước cả khi anh yêu cô.
Người ta bảo cô thật ngu ngốc khi tha thứ cho người đàn ông làm tổn thương mình hết lần này đến lần khác, khiến cho cô vì anh mà rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần. Bao nhiêu lần trái tim cô đau đớn đến như bị khoét ra, vậy mà cô vẫn tha thứ cho anh.
Cô cũng luôn muốn tự hỏi bản thân mình, tại sao rõ ràng rất hận anh, rất đau lòng, nhưng cuối cùng chỉ cần anh ôm lấy cô, nhìn anh rơi nước mắt cầu xin cô. Tất cả những dũng khí rơi xa anh phút chốc đều sụp đổ trước mắt.
Có phải là bởi vì trong tình yêu, ai yêu trước thì người đó thua không?
Nhưng cô không hối hận, bởi vì cô biết, cả đời này cô không cần gì khác ngoài anh. Cô cảm thấy bản thân mình giống như đang bị anh đùa giỡn vậy, rõ ràng anh biết cô không thể chịu đựng được khi nhìn anh đau khổ, vậy mà còn lừa gạt cô.
Anh chỉ trao cho cô một đôi mắt, cô lại trao cho anh cả trái tim mình.