Em Là Người Thứ Ba

Chương 133: Viên mãn.




Từ chiều hôm qua đến sáng hôm nay, trong người Trình Ý cứ cảm thấy nôn nao, cứ động đến đồ ăn là cô lại thấy buồn nôn mãi không thôi.

Mẹ Trình thấy sắc mặt cô nhợt nhạt liền đi hầm cho cô một nồi cháo cá sau đó gọi cô xuống ăn.

“Tiểu Ý, xuống ăn chút cháo đi cho khỏe con.”

Nào ngờ đâu khi Trình Ý vừa nhìn thấy tô cháo liền không nhịn được mà bỏ chạy vào nhà tắm lần nữa.

“Ọe ọe.”

Mẹ Trình thấy cô như vậy, lại thêm kinh nghiệm của phụ nữ sống lâu năm, sắc mặt lo lắng mà hỏi cô:

“Trình Ý, tháng này con đã có chưa?”

Trình Ý giật mình nhìn mẹ, quả thật tháng này cô vẫn chưa có. Bởi vì bình thường cô bận thức khuya cho nên chu kỳ chậm nên cô cứ nghĩ không sao. Nhưng hôm nay mẹ hỏi xong thì cô mới có chút lo lắng.

Thật sự không phải là trúng số thật chứ?

Cô nhớ lại, hình như lần trước Phó Nhược Hằng cùng cô triền miên anh hoàn toàn không hề có biện pháp phòng tránh nào mà còn cố tình bắn vào bên trong cô, nói muốn tặng cô thêm một đứa con nữa.

Bây giờ thì chết chưa, hai người còn chưa được ba mẹ cho phép quay lại mà đã ăn cơm trước kẻng như vậy.

Mẹ Trình đem chuyện này nói cho ba Trình biết, khỏi phải nói ông đã tức giận đến thế nào, “Con nói đi, có phải là thằng khốn nạn đó lại làm gì con không?”

Cô chỉ biết cúi gằm mặt mà thôi.

“Hôm đó là do con trúng thuốc, anh ấy chỉ giúp con giải thuốc thôi.”

“Trời ơi là trời đúng là con dại cái mang mà, đã nuôi một đứa dùm hắn rồi bây giờ còn để nó dụ cho một bụng nữa. Mau đi cùng ba đến bệnh viện khám thai. Đợt này con mà có thai là ba không để yên cho nó đâu.”

Trình Tuấn liền ngay lập tức thu xếp lôi con gái đến bệnh viện khám thai. Cầm tờ giấy kết quả trên tay, ông Trình muốn lên cơn đau tim. Ông siết chặt tờ giấy khám thai lại.

“Theo như chúng tôi nhận định thì cô Trình đã có thai được bốn tuần rồi.”

Trời đánh thật chứ!

Tất cả đều là hậu quả của Phó Nhược Hằng. Đêm đó anh cắn nuốt cô không ngừng, không có thai thì mới là chuyện lạ thôi chứ có thai thì cũng bình thường mà.

Câu nói của bác sĩ như sét đánh vào tai ba Trình, cô lại có thai với Phó Nhược Hằng?

Cái tên khốn đó chuyện khác không nhanh nhạy đâu mà chuyện đó thì nhanh lắm. Bị mù rồi vẫn làm cho con gái nhà người ta có thai được.

Bọn họ mới găp lại nhau bao lâu đâu cơ chứ? Rõ ràng là hắn ta chỉ muốn ăn con gái của ông thôi rồi làm cho một bụng. Con gái ông thật sự là quá ngây thơ bị tên badboy đó lừa gạt rồi mà.

Nghĩ đến viễn cảnh lại sắp mất đi con gái bảo bối, ba Trình tức giận đập tay xuống bàn, nói lớn với bác sĩ:

“Bác sĩ, ông đã khám kỹ cho con gái tôi chưa đó? Biết đâu con bé chỉ là bị rối loạn tiêu hóa chứ không phải có thai thì sao?”

“Phó tổng, không hay rồi, thiếu phu nhân nhập viện rồi.”

Phó Nhược Hằng đang ở họp với cổ đông của các chi nhánh ở nước ngoài. Nghe thấy tin của Trình Ý truyền đến, liền không nhịn được mà gác lại tất cả nghe điện thoại trong giờ họp.

Anh chỉ là mới xa cô có ba ngày mà cô đã xảy ra chuyện gì rồi khiến cho anh rất lo lắng.

“Trình Ý bị làm sao?”

“Bệnh viện được chúng ta đầu tư vừa gọi điện đến bảo hôm nay thiếu phu nhân vào đó để khám thai ạ.”

“Cái gì? Khám thai?” Phó Nhược Hằng đứng bật dậy khỏi phòng họp.

Mọi người xung quanh nhìn anh ngơ ngác, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ hốt hoảng này của anh.

“Phải, thiếu phu nhân có thai rồi.”

“Con của ai vậy?”

Thư ký Chu nghe xong, có đôi chút nghi ngờ về IQ của Phó Nhược Hằng. Đây có còn là người đàn ông tài ba, đứng đầu kinh tế Bạch Thành, chủ tịch không ngừng đưa Phó thị lên hàng đầu hay không vậy?

“Con của ngài đấy, chứ không lẽ là con của ai?”

“Trình Ý có thai? Trình Ý thật sự có thai rồi? Yeah, vậy là tôi sắp được làm ba lần hai rồi.”

Phó Nhược Hằng nhảy cẫng hét lên trong sung sướng. Anh đi từng người một ôm hôn, vui mừng kể với họ.

“Tôi sắp được làm ba rồi.”

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy trạng thái điên khùng mất kiểm soát như vậy của Phó Nhược Hằng. Bọn họ cũng bị anh làm cho ngơ ngác theo nhưng vẫn vui vẻ mà gật đầu chúc mừng anh.

Sau đó Phó Nhược Hằng liền ngay lập tức lên phi cơ riêng trở về Bạch Thành gặp cô.

“Phó tổng, vậy còn cuộc họp thì sao?”

“Vợ tôi có thai rồi, chắc hẳn bây giờ cô ấy đang rất nhớ tôi, cònh k ở đó mà họp họp cái gì nữa. Để tôi về ôm vợ tôi cái nào.”

Mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của những đối tác xung quanh, bây giờ trong tâm trí của Phó Nhược Hằng chỉ có mình Trình Ý mà thôi. Anh muốn mau sớm được gặp cô.

Sau khi nhận được tin mang thai, Trình Ý không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Không biết khi Phó Nhược Hằng nghe tin cô mang thai thì sẽ có cảm xúc như thế nào?

Ba mẹ cô sau chuyện này càng ghét anh hơn. Bây giờ mà nhìn thấy Phó Nhược àHằng có khi ông bà sẽ đánh chết anh cũng nên.

Đột nhiên cô nghe tiếng động cơ vù vù bay trên đầu mình, từ trong không trung xuất hiện một chiếc phi cơ hiện đại đang từ từ đáp xuống phòng của cô. Khi cô nhìn kỹ lại thì chính là Phó Nhược Hằng.

Khi cô còn đang thất thần thì đã bị một bàn tay ôm lấy bế cô lên.

“A… Anh làm gì vậy?”

“Em đang có thai phải đi đứng cẩn thận chứ?”

“Em cũng chỉ mới biết mình có thai đây thôi, làm sao mà anh biết em có thai chứ?”

“Anh là ai kia chứ? Chính là người chồng hoàn hảo của em kia mà. Làm sao lại không biết em đang mang trong mình bảo bối của anh được kia chứ?”

“Em có thai rồi bây giờ phải làm sao đây?”

Trước thái độ lo lắng của cô, Phó Nhược Hằng chỉ bật cười.

“Thì cưới chứ còn sao nữa. Em định để bụng to rồi mới mặc áo cưới à?”

“Nhưng mà ba mẹ em không đồng ý cho chúng ta kết hôn đâu.”

Giọng cô buồn buồn, khẽ vẽ vòng tròn trước ngực anh. Phó Nhược Hằng cũng hơi buồn, anh cũng đang rất bận tâm về chuyện này.

“Đã đến giờ này, em có muốn hối hận cũng không được nữa đâu đó.”

Đột nhiên lúc này một chiếc gậy quật vào người Phó Nhược Hằng.

“Thằng khốn nạn này! Mày dám làm con gái tao có thai hả?”

Phó Nhược Hằng bị đánh vẫn không phản kháng. Anh chấp nhận để cho ông Trình đánh, nhẫn nhịn để có thể không khiến cho Trình Ý khó xử. Chỉ cần có thể lấy được cô, cho dù bị ông Trình đánh chết anh cũng không sao.

“Ba đừng đánh anh ấy nữa. Anh ấy là ba của Tiểu An và Tiểu Nhiên cũng là ba của đứa trẻ trong bụng con đấy.”

Ông Trình nghe vậy thì bình tĩnh lại mà không đánh anh nữa.

“Bây giờ cậu tính như thế nào?”

“Con xin ba mẹ cho con được cưới Trình Ý. Từ giờ con sẽ luôn yêu thương và trân trọng cô ấy.”

Ông Trình nhìn Phó Nhược Hằng, thấy thái độ chân thành của anh mấy ngày qua, cùng với việc anh che chở cho Trình Ý. Và quan trọng hơn, anh chính là cha của ba đứa con của cô. Ông muốn cho Trình Ý một gia đình yên ấm, muốn cho cháu ông được trưởng thành trong gia đình đầy đủ.

“Được, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Nếu như sau này cậu còn dám làm tổn thương Trình Ý thì cho dù có liều cái mạng già này, tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”

Phó Nhược Hằng xúc động rơi nước mắt, Trình Ý cũng rất mừng vì ông đã chịu cho Phó Nhược Hằng một cơ hội.

“Cảm ơn ba, con nhất định sẽ yêu thương và trân trọng cô ấy đến cuối đời.”

“Nói thì dễ lắm, để tôi xem cậu làm được đến nhường nào?”

Mặc kệ cho ông Trình nói chuyện một mình, lúc này trong lòng cả Phó Nhược Hằng và Trình Ý đều vui sướng tột độ. Cuối cùng thì bọn họ cũng có thể quay trở về bên nhau rồi.

Hôn nhân này không phải là một sự lựa chọn sáng suốt, cũng không phải là vừa gặp đã yêu. Chỉ là trải qua rất nhiều chuyện, nhìn rõ trái tim mình muốn gì, cần gì. Hôn nhân là cùng nhau vun vén, cùng nhau nghĩ về tương lai.

Bọn họ đã từng lạc mất nhau, không phải ai lạc mất nhau cũng có thể dễ dàng quay về được. Nhưng sau cùng hy sinh và tha thứ để có thể cho nhau một cơ hội ở bên cạnh nhau trọn đời.

Một tuần sau, hôn lễ của hai người được tổ chức. Phó Nhược Hằng đã cố gắng luyện tập để có thể tự mình bước lên trên sân khấu nắm lấy tay Trình Ý. Tự tay đeo nhẫn cho cô, tự mình đọc lời tuyên thệ hứa sẽ bên cô trọn đời trọn kiếp.

Trên môi cả hai là nụ cười hạnh phúc. Đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Trình Ý. Người đàn ông cô yêu nửa đời người, hy sinh cho anh tất cả, anh cũng yêu cô như cô yêu anh vậy.

Một đêm, anh ở trên giường ôm lấy cô, xoa xoa chiếc bụng tròn của cô.

“Bảo bối, em mau ăn quýt anh lột đi.”

“Anh đã kể chuyện cho Tiểu An và Tiểu Nhiên chưa?”

“Anh kể xong, con cũng đã ngủ rồi. Bảo bối, em mau uống canh gà anh mới hầm đi.”

Anh cứ không ngừng hôn lên chiếc bụng tròn trịa của cô.

“Nhược Hằng, em nhột.”

“Bảo bối, em mau hôn anh đi. Hôm nay em vẫn chưa hôn anh.”

“Nhược Hằng, anh còn như vậy, em sẽ giận anh. Anh xem anh làm như vậy không sợ em hư sao?”

“Em là bảo bối của anh, anh không cưng chiều em thì cưng chiều ai?”

Trình Ý cười thẹn thùng xoa xoa mái tóc con của anh. Hôm nay cô đã nghe anh nói với thư ký Chu xin nghỉ phép cho anh ở nhà chăm vợ bầu rồi. Cô mới biết bây giờ anh yêu cô đến như thế nào, mọi chuyện đều chiều theo ý cô, chăm sóc cho cô cẩn thận từng li từng tí.

Năm đó Trình Ý sinh cho Phó Nhược Hằng thêm một người con trai, đặt tên Tiểu Niệm, bởi vì anh nói đứa trẻ này chính là thứ gắn kết giữa anh và cô. Cũng là tình yêu anh dành cho cô.

Trình Ý cười, hạnh phúc nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành trên nôi. Sau đó Phó Nhược Hằng ôm cô về giường ngủ, Trình Ý rúc vào trong lồng ngực anh hít hà.

“Trình Ý, em đừng có càn rỡ, anh sợ mình không nhịn được nữa đâu. Từ lúc em sinh con anh đã nhịn dữ lắm rồi đó biết không?”

Trình Ý cười trêu chọc anh.

“Nhược Hằng, em có một tin vui muốn báo cho anh biết.”

“Tin gì vậy em? Anh sắp được làm ba nữa sao?”

“Làm ba cái con khỉ nhà anh! Sao anh có thể cầm thú thế hả? Em nói cho anh biết Tiểu Niệm còn nhỏ lắm đó, anh đừng có mà manh động không thì đừng có hòng mà động vào người em.”

Phó Nhược Hằng có chút thất vọng, “Em đừng giận mà, không được chạm vào em chắc anh chết mất. Vậy thì là tin gì?”

“Bệnh viện mới báo tin đến, có một bệnh nhân vừa mới qua đời đã đồng ý hiến giác mạc cho anh rồi.”

“Thật sao? Vậy là anh có thể nhìn thấy đứa con thứ tư của chúng ta chào đời rồi có đúng không?”

“Phó Nhược Hằng, anh lại nữa rồi. Tối nay em sẽ phạt anh ra ngoài sô pha ngủ.”

“Đừng mà vợ yêu. Sao em lại tàn nhẫn với trái tim mong manh của anh như vậy?”

End.

Hoàn chính văn.

CẢM ƠN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI THỜI GIAN QUA ĐÃ ỦNG HỘ VÀ YÊU THÍCH BỘ TRUYỆN “EM LÀ NGƯỜI THỨ BA” CỦA MÌNH.

SẮP TỚI MÌNH SẼ VIẾT THÊM NHIỀU BỘ TRUYỆN THẬT HAY. MONG MỌI NGƯỜI TIẾP TỤC ỦNG HỘ MÌNH NHÉ.