Em Là Người Thứ Ba

Chương 135: Ngoại truyện 2.




Bên phía Phó Nhược Hằng cũng đã tìm đến mong muốn hỗ trợ cho gia đình bệnh nhân một số tiền lớn coi như là cảm ơn vì đã hiến mắt cho anh nhưng bọn họ đã từ chối, đơn giản bởi vì đây là tâm nguyện cuối cùng của người sắp chết.

Lúc đó Phó Nhược Hằng đã cảm thấy rằng trên đời này, có những thứ tiền chưa chắc đã mua được. Đó có lẽ là ý nghĩa sống của mỗi người.

Mỗi một con người khi sinh ra đều mang một trọng trách riêng. Khi con người ta kết thúc cuộc sống, không có nghĩa là mọi thứ chấm dứt, nó chỉ tiếp tục ở một người khác mà thôi.

Vào trước giờ phẫu thuật, Phó Nhược Hằng nắm lấy tay Trình Ý thật chặt. Nó khác hẳn hoàn toàn với cảm giác khi anh tự nguyện hiến mắt cho cô.

Lúc đó anh vào phòng phẫu thuật chỉ có một mình, âm thầm ra quyết định mong cho cô được một lần tìm thấy lại được ánh sáng.

Lúc đó anh không hề hy vọng cũng chẳng lo sợ giống như bây giờ. Trình Ý nắm lấy tay anh, dù không thể biết trước được tương lai nhưng cô cũng rất lo lắng cho anh.

Từng giọt nước mắt của cô chảy dài, thấm ướt cả trên áo anh.

“Phó Nhược Hằng, em đợi anh.”

Bọn họ đã đợi bốn năm rồi, cuối cùng mới tìm được một đôi mắt phù hợp với anh. Phó Nhược Hằng nắm chặt lấy bàn tay của Trình Ý, siết chặt lại, lấy tay gạt đi nước mắt đang rơi trên đôi gò má mịn màng của cô.

“Tiểu Ý, anh hy vọng, sau khi anh mở mắt ra, người anh nhìn thấy đầu tiên chính là em.”

Cô nhẹ nhàng khẽ gật đầu.

“Còn có cả Tiểu Nhiên và Tiểu An, Tiểu Niệm vẫn luôn mong ba nhìn thấy các con một lần, anh nhất định phải tỉnh lại cho em đó.”

Phó Nhược Hằng mỉm cười, “Anh hứa anh sẽ không bao giờ bỏ rơi ba mẹ con em nữa.”

“Anh hứa anh nhất định sẽ làm được.”

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa bằng vải nhung. Tình yêu giống như một chiếc lò sưởi, không ai đem củi chất liền lụi tàn, nhen nhóm vào liền bùng cháy.

Trình Ý mở mắt, tìm kiếm bóng dáng chàng trai quen thuộc. Khẽ mỉm cười, thì ra cơn ác mộng đêm qua đã không trở thành hiện thực.

Người đàn ông cô yêu, chồng của cô, cha của các con cô hiện tại vẫn đang nằm ở bên cạnh cô. Mắt của anh tuy chưa được tháo băng nhưng bác sĩ bảo ca phẫu thuật rất thành công. Khả năng mắt của anh phục hồi lại là rất cao.

Sau khi trải qua gần tám tiếng đồng hồ nằm trong phòng mổ, anh cuối cùng cũng được đẩy ra ngoài. Trong lòng Trình Ý cứ thấp thỏm không yên, thầm cầu nguyện cho anh mọi sự bình an.

Có lẽ cuối cùng ông trời cũng đã nghe thấy được lời cầu khẩn của cô, khi anh được đẩy ra, bác sĩ nói với cô, ca phẫu thuật của anh kết thúc rất thành công, chỉ cần chờ anh tháo băng mắt là có thể biết được kết quả.

Sau đó cô vẫn luôn túc trực ở bên cạnh anh, nhìn thấy từng ngày anh hồi phục. Âm thầm chờ đợi đến ngày anh tháo băng mắt.

Sau đó, một tuần trôi qua, bác sĩ bắt đầu cắt băng mắt cho Phó Nhược Hằng. Trình Ý bế Tiểu Niệm trên tay cùng với Tiểu An và Tiểu Nhiên ở bên cạnh cùng hồi hộp chờ đợi.

Sau khi băng mắt được tháo xuống hoàn toàn. Trình Ý đứng từ xa hồi hộp nhìn anh, lúc này Phó Nhược Hằng mới chớp mắt từ từ.

Bên ngoài là luồng ánh sáng đã lâu anh mới được nhìn thấy cho nên mắt có đôi chút kháng cự nheo lại. Mọi thứ trước mắt Phó Nhược Hằng đều mơ hồ. Cho đến khi mọi thứ dần trở nên rõ nét hơn.

Khẽ nhíu mày, anh đưa ray che đi thứ ánh sáng chói mắt kia, trước mắt anh phút chốc hiện ra là khuôn mặt rõ ràng của Trình Ý.

“Nhược Hằng, anh nhận ra em không?”

Trình Ý bước lên một bước, đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh muốn kiểm tra anh một chút. Nào ngờ lại bị anh bất ngờ tóm lấy. Anh nhào đến kéo cô vào lòng, đưa những ngón tay chạm lên làn da mịn màng của cô.

Đôi mắt anh đỏ hoe, rưng rức nhìn cô, từng đường nét trên gương mặt cô vẫn như vậy. Vẫn là đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao, đôi môi anh đào chúm chím.

Hệt như lúc trước anh gặp lại cô. Bao nhiêu năm như vậy, cô vẫn như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn xưa rắt nhiều.

“Vợ của anh xinh đẹp quá.”

Cô bật cười, “Nhược Hằng, anh nhìn thấy được rồi sao?”

Anh liên tục gật đầu, “Phải, anh nhìn thấy được rồi. Anh nhìn thấy được em rồi.”

Đột nhiên ở phía sau vang lên tiếng hắng giọng của một đứa bé.

“Lão ba à, ba có thể đừng chú ý đến mỗi mình vợ ba được không? Còn có cả con gái và con trai của ba ở đây nè.”

Lúc này Phó Nhược Hằng mới nhìn về hướng cô bé đang nói chuyện với anh. Lần cuối cùng anh gặp Tiểu Nhiên là vào năm cô bé bốn tuổi, thật sự không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy, mới đó mà con bé đã lớn lên nhiều như vậy. Còn rất ra dáng thiếu nữ nữa kia chứ.

Còn bên cạnh là một cậu bé tầm bốn tuổi. Có vẻ như là một bản sao thu nhỏ của Phó Nhược Hằng từ đường nét khuôn mặt cho đến cả nụ cười.

“Đúng là cha mẹ là chân ái, con cái chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn.”

Trình Ý đánh lên cánh tay Phó Nhược Hằng đẩy anh ra.

“Nhược Hằng, anh xem các con vẫn đang ở đây kìa. Anh đừng có không biết xấu hổ.”

Phó Nhược Hằng cười cười, hôn một cái lên má Trình Ý.

“Từ trước đến nay anh có biết xấu hổ là gì đâu.”

Sau đó anh đi đến trước mặt ba đứa trẻ, cúi xuống chỗ của Tiểu Niệm đang đứng.

“Con là Tiểu Niệm sao?”

Tiểu Niệm vội vàng gật đầu nhưng đôi mắt to tro g nhìn anh cương nghị.

“Không ngờ con trai của ba lại đẹp trai như vậy.”

“Thật sao ba?”

Trình Ý lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Ba con chẳng qua là tự khen chính bản thân mình mà thôi.”

“Ơ kìa vợ!”

Cậu bé đều nghe mọi người xung quanh nói mình rất giống ba, giống từng ánh mắt đến cử chỉ. Cuối cùng thì mẹ yêu ba nhiều đến bao nhiêu mới có thể sinh ra cậu giống ba như vậy?

Cuối cùng ba đứa trẻ đều ríu rít đòi ba ẵm bồng rồi nhìn mặt chúng.

“Ba, ba có nhận ra con là ai không?”

“Con là Tiểu Nhiên.”

“Không, con là cô bé đã dẫn ba đi tìm gặp lại được tình yêu đích thực của đời mình, Tiểu An.”

Một bé gái có khuôn mặt y như vậy cũng nắm lấy ống tay anh và nói.

“Con mới là Tiểu Nhiên nè ba. Vậy mà ba nói ba thương con nhất trên đời này. Hóa ra tất cả những lời đàn ông nói trên đời này đều là gạt người cả sao?”

Phó Nhược Hằng dịu dàng xoa đầu con gái.

“Không phải tất cả lời nói của đàn ông đều không đáng tin. Chỉ là khi con tìm được một người đàn ông nguyện ý sẽ luôn thật lòng vì con, sợ làm con buồn, sợ khiến con khóc. Người sẽ khiến cho con nguyện ý tin tưởng anh ta vô điều kiện.”

Thực ra từ trước đến giờ, Phó Nhược Hằng chưa từng gạt cô chuyện gì cả. Khi anh không yêu cô thì anh bày ra vẻ mặt lạnh lùng, đến khi nhận ra trái tim mình đã yêu ai thì lại cuồng vợ đến mức, cô muốn gì anh cũng sẽ chiều theo, cô nói gì anh cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo không nửa lời oán trách.

Sau khi cơn bão qua đi, bầu trời lại càng trong xanh. Phía bên trong bếp, Phó Nhược Hằng đang hầm canh cho vợ. Cô cùng các con đang soạn sửa chuẩn bị đi Thảo Cầm Viên.

“Phó Nhược Hằng, anh không nhanh lên thì sẽ trễ giờ đó.”

“Cho lão ba ở nhà đi mẹ.”

“Sao vậy?”

“Đêm qua ba không cho con ngủ với mẹ rồi nửa đêm còn vào trong phòng đánh đập mẹ khiến cho mẹ khóc hức hức… cả đêm nữa.”

Trình Ý đỏ mặt nhìn con trai kể tội Phó Nhược Hằng. Đột nhiên một giọng nói chen ngang vào.

“Phó Mục Niệm, con muốn ăn đòn có đúng không?”