Phó Nhược Hằng cười ngượng ngùng,
“Anh còn chưa tắm nữa.”
“Vậy anh mau đi tắm đi.”
Phó Nhược Hằng bất ngờ ôm lấy cô bế lên, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười rạng rỡ.
“Không muốn, muốn tắm chung với em cơ.”
Cái con người này sao bây giờ lại không có tí liêm sỉ nào như thế này kia chứ?
“Cái gì chứ? Muốn tắm thì anh tự mình đi tắm đi, kêu em làm gì?”
“Anh nhìn không rõ được, em tắm dùm anh đi, vợ yêu.”
Trình Ý biết rõ ràng là anh cố tình lợi dụng thời cơ để trêu chọc cô đây mà. Trình Ý thở dài, chỉ đành nắm tay anh đưa lên lầu. Nhưng đến cửa nhà tắm cô lại đổi ý.
“Anh vào đi.”
“Sao em không vào?”
“Em không tắm.”
“Vậy thì vào tắm chung với anh đi cho vui.”
“Có mà anh vui thì có chứ em không có vui.”
Trình Ý còn chưa nói xong đã bị anh dùng một tay kéo vào bên trong bồn tắm. Nước vừa đầy, Trình Ý ngã vào bờ ngực lớn của anh, cả người ướt sũng, để lộ cả nội y bên trong.
Cũng may là hai mắt anh không thấy gì, nếu không chắc cô sẽ xấu hổ chết mất.
“Phó Nhược Hằng, anh làm gì vậy chứ?”
“Tắm uyên ương với anh đi.”
Anh ôm cô bế xốc ngồi trên đùi mình.
“Anh đừng có mà lợi dụng, mấy hôm nay anh tắm kiểu gì?”
“Có vợ tắm cho nó phải khác chứ.”
“Khác cái gì chứ? Anh tự tắm đi.”
“Em mới nói em yêu anh mà. Yêu người ra mà không kỳ lưng cho người ta à?”
Đúng là đàn ông khi tàn nhẫn không đáng sợ bằng đàn ông biết nhõng nhẽo. Trình Ý tức muốn hộc máu, ai bảo cô lại đi yêu một người đàn ông mặt dày như vậy chứ?
“Anh vô liêm sỉ!”
“Chỉ vô liêm sỉ với mình em thôi. Không phải sao mợ Phó?”
Phó Nhược Hằng bất ngờ hôn lên môi cô, trên gương mặt ẩn giấu vài phần xấu xa thập phần lưu manh.
Đây còn là Phó tổng cao ngạo lạnh lùng khiến cho người khác mỗi lần nghe nhắc đến tên đều cảm thấy khiếp sợ hay không?
Anh so với trước đây thay đổi rất nhiều, nhưng lại thay đổi thành dáng vẻ người đàn ông trong mắt đều là cô.
“Được rồi, xoay lưng lại đây em chà lưng cho anh.”
“Vợ anh thật tốt.”
“Vậy thì đừng có chọc cho vợ anh buồn.”
“Anh không có, anh xin thề từ giờ sẽ chỉ yêu thương mình em thôi.”
Đột nhiên Trình Ý rơi vào im lặng. Anh thấy cô im lặng, đột nhiên quay đầu lại, cảm giác hình như cô đang có chuyện suy nghĩ.
“Em sao vậy, Trình Ý?”
“Tiểu Nhiên là con gái của em có đúng không?”
“Ừm, dạo gần đây anh mới biết chuyện này.”
“Đến khi nào thì em mới có thể nói cho bé sự thật này đây? Em thấy có lỗi với con bé quá. Rõ ràng em là mẹ con bé lại không chăm sóc tốt cho con. Để con bé từ nhỏ phải chịu đựng nhiều như vậy.”
Trình Ý rơi nước mắt, cô có hai đứa con gái. Một đứa sống với cô, đứa kia lại bị người phụ nữ khác vì muốn lấy lòng anh mà bắt mất.
Hại mẹ con cô phải phân ly nhiều năm như vậy. Nếu như không phải Tống Tri Hành nói cho biết toàn bộ sự thật, rất có thể cả đời này cô cũng không biết được thì ra trên thế gian này, cô vẫn còn một cô con gái xinh đẹp, đáng yêu như vậy.
“Đó không phải là lỗi của em, lỗi nằm ở người phụ nữ rắn rết không từ thủ đoạn kia. Nhưng mà nhờ như vậy, mấy năm nay anh đều nhớ đến em.”
Trình Ý thở dài, bây giờ cô không biết phải nói với bé như thế nào nữa. Về việc cô để lạc mất con, cũng may Phó Nhược Hằng yêu thương con bé mới khiến cho cô có cơ hội được gặp con.
“Trình Ý, đừng khóc, chỉ cần chúng ta tái hợp thì con anh cũng là con chúng ta. Không phải sao?”
“Ai bảo muốn tái hôn với anh chứ?”
“Trình Ý, anh già rồi, con cũng đã có rồi. Em định để anh chống gậy bước vào lễ đường sao?”
“Anh muốn lấy em? Anh không sợ người ta chê cười nói anh cưới lại vợ cũ sao?”
“Cười thì cười, dù sao cũng là anh cưới, liên quan gì đến bọn họ? Anh muốn cho em một mái nhà, cho con gái chúng ta một người cha. Muốn được dùng quãng đời còn lại ở bên cạnh người mà anh yêu. Trình Ý, em có thể nể mặt Tiểu An và Tiểu Nhiên mà lấy anh đi có được không?”
Cô bật cười nhìn một Phó Nhược Hằng lẫm liệt ngày nào giờ lại giống như chú cún nhỏ bám theo cô.
“Người ta khi cầu hôn đều là gả cho anh nha. Hoặc là đồng ý làm vợ anh nhé, còn anh thì lại là lấy anh đi. Sao lại kỳ lạ như vậy chứ?”
Anh ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp chạm qua vành tai cô, trượt dài xuống cô, nơi đây bị anh hôn đêm qua đến đầy những dấu vết đỏ chói. Bàn tay anh trượt dài trong bộ đồ ướt át của cô, tìm đến nơi mềm mại nào đó mà xoa nắn.
“Bởi vì anh cảm thấy mình không xứng với Tiểu Ý, cảm thấy trước đây mình đúng là tên tâm thần không được ổn định khi mà không nhận ra được lấy em làm vợ hạnh phúc nhường nào. Vậy cho nên lần này hãy để anh gả cho Tiểu Ý, yêu em, thương em, bù đắp tất cả những thiệt thòi em phải chịu vì anh.”
Trình Ý nghe xong, rất cảm động, cô xoay mặt lại nhìn anh, gương mặt anh vẫn như vậy, chỉ là ánh mắt nhu tình đến lạ. Anh không có còn là Phó Nhược Hằng bạo ngược, giận dữ vô căn cứ nữa không?
Cô chợt nhận ra, cô đã yêu anh mười hai năm rồi. Trong đó, mười năm chờ đợi không hồi kết, cuối cùng được gả cho anh, lại thêm hai năm sống trong hôn nhân đau khổ. Hai năm hôn nhân cô mong ước được gả cho người đàn ông mình yêu, lại nhận được chỉ là một tờ giấy ly hôn anh cùng người phụ nữ anh yêu bên nhau.
Bao nhiêu lần dứt tình trong đau khổ. Tình cảm đâu phải nói quên là quên được, khi yêu một người thật lòng, đâu phải cứ muốn quên là quên được đâu.
Hai năm xa anh để quên anh, lại lần nữa gặp lại liền bị anh quấn lấy làm phiền. Nhìn anh cùng người phụ nữ khác tiến vào lễ đường, cô đau lòng biết bao, quyết định giả chết lừa gạt anh cả đời này.
Cô từng nghĩ, nếu như giữa bọn họ là nghiệt duyên thì chi bằng kết thúc ở đây đi, cả đời cũng đừng gặp lại.
Nhưng lúc cô muốn từ bỏ anh nhất, gả cho người đàn ông khác thì ông trời lại một lần nữa nói với cô, thì ra anh chưa từng quên cô, anh rất yêu cô, yêu đến không tiếc bản thân mình.
Anh chỉ cược có một đã có thể thu về được trái tim của cô.
“Có thật là anh đã yêu em?”