Anh ôm cô vào lòng, rất chặt, phải chờ đợi, phải mong nhớ bao nhiêu lâu thì một cái ôm mới trở thành sự thật?
Anh không nói gì nhưng nước mắt đã rơi xuống rồi, rơi trên vai áo cô, anh khóc nấc lên nghẹn ngào, từng tiếng nấc như đâm xé vào cõi lòng cô.
“Thật sự… là em? Đúng thật… là em rồi. Anh còn tưởng là bản thân mình nằm mơ nữa.”
“Vậy em đi lấy chồng cũng đượcà?”
“Không… Anh không muốn chút nào hết. Em đừng lấy ai khác có được không?”
Cuối cùng Phó Nhược Hằng cũng không kìm được cảm xúc trong lòng bấy lâu nay. Anh nói muốn cô lấy người đàn ông có thể đem lại hạnh phúc cho cô gì chứ?
Là giả đó! Anh mong cô hạnh phúc, nhưng anh muốn mình là người có thể đem lại hạnh phúc cho cô.
Anh ôm cô rất chặt, sợ cô sẽ lại một lần nữa bỏ anh mà đi. Đến lúc ấy, anh thực sự sẽ không thể nào chịu nổi mất.
“Chẳng phải lúc đầu anh nói có chết cũng sẽ không yêu em sao? Anh nói, em vĩnh viễn cũng không so được với Lâm Tư Hạ của anh.”
“Không có, Lâm Tư Hạ nào của anh chứ? Là cô ta không thể nào so sánh được với em mới đúng. Trình Ý, anh không có chạm vào người cô ta. Anh cũng không có làm chuyện có lỗi với em.”
Nhìn thấy bộ dạng cuống cuồng của anh như vậy, cũng đủ biết anh đang sợ cô sẽ hiểu lầm, sẽ nghi ngờ anh. Nếu như cô không tha thứ cho anh mà bỏ đi thi thì sao?
Giọng cô rất nhẹ nhàng, giống như đang phơi ra quá khứ đau khổ kia cho anh thấy.
“Tại sao lại không kết hôn với cô ấy chứ? Cô ấy là người trong lòng của anh kia mà, anh đã làm rất nhiều vì cho cô ấy. Là em không biết rõ vị trí của mình mà làm phiền đến tình cảm của hai người. Em cũng đã buông tay vậy tại sao không cùng cô ấy sống hạnh phúc?”
Trong giọng nói của cô giống như đang trách móc. Cô không giận anh sao được, anh từng vì người phụ nữ kia mà làm tổn thương cô không biết bao nhiêu lần. Anh chà đạp cô, không tin tưởng cô, còn ở trước mặt cô bảo vệ cô ta.
Trong lòng cô tuy đã tha thứ cho anh nhưng cô vẫn muốn trưng phạt anh một chút. Nếu như không phải xét thấy anh có thái độ hối lỗi, đem đôi mắt mà anh yêu quý cho cô, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.
“Trình Ý, em nhất định là rất giận anh có đúng không? Em đánh anh đi, anh thật là ngu ngốc, rõ ràng là anh không nhìn thấy rõ người yêu mình lại làm em đau hết lần này đến lần khác. Cho nên… anh không cần đôi mắt này nữa.”
Cô chạm tay vào đôi mắt anh, trong lòng có chút thương xót.
“Đồ ngốc! Đôi mắt quan trọng như vậy, sao có thể nói không cần là không cần được chứ? Làm một người không nhìn thấy gì cả anh có biết khó chịu đến như thế nào không?”
“Không phải đã có em rồi hay sao? Sau này Trình Ý trở thành đôi mắt của anh có được không?”
Cô liền đanh vào ngực anh, giọng điệu trách móc.
“Chẳng phải lúc đó anh nói, ly hôn rồi thì đừng có mà quay về tìm anh sao?”
“Là ai nói đó, không phải anh. Anh muốn gả cho Trình Ý, anh muốn Trình Ý yêu anh chết đi được.”
“Đồ ngốc, tại sao bây giờ anh lại mặt dày quá vậy hả?”
“Tại vì anh yêu Trình Ý đó.”
Câu nói ngốc nghếch này của anh khiến cho cô bật cười. Dáng vẻ của anh bây giờ nào có cao ngạo, lạnh lùng khiến cho cô say mê như năm đó.
Cô cũng chẳng còn là cô gái với nhiều mộng mơ và bất chấp tất cả để yêu một người như năm đó nữa rồi. Cô nhận ra một điều, trải qua rất nhiều hỉ nộ ái ố, bây giờ cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh mà thôi.
Trình Ý lần nữa xúc động, khẽ nhón chân, hôn lên đôi mắt đó. Đôi mắt anh đã mờ nhạt, cô đau lòng mà bật khóc. Cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của anh.
“Có đau hay không?”
“Không đau. Là do anh không cẩn thận thôi, không liên quan gì đến em.”
“Anh tưởng em ngốc sao? Anh còn định gạt em? Em biết anh là người đã hiến mắt cho em.”
Lúc này, Phó Nhược Hằng mới biết thì ra Tống Tri Hành đã không giữ đúng lời hứa mà nói cho cô biết tất cả sự thật rồi. Chẳng trách cô lại quay về đây, cô thấy áy náy với anh sao?
Anh nhìn cô, giọng nói trầm xuống, “Em bị như vậy là lỗi của anh, anh nên trả lại những thứ anh đã nợ em.”
“Phó Nhược Hằng, em không cần anh trả mắt cho em. Em cần trái tim của anh, anh có thể yêu em trong bao lâu? Áy náy chỉ là nhất thời, còn muốn em ở bên cạnh anh, anh cần phải thành thật với em.”
Anh nắm chặt lấy tay cô, đưa lên trái tim đang còn đập trong lồng ngực của mình.
“Anh thừa nhận trước đây anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với em. Anh biết lỗi rồi, hoàn toàn là vì anh muốn em được hạnh phúc, không yêu em sao lại muốn được hạnh phúc? Anh có thể không cần mắt, không cần tiền tài danh vọng nhưng anh không thể không có em được.”
Trình Ý nghe anh thổ lộ mà khuôn mặt tràn ngập ý cười, cô biết, cả đời này của cô đều không thể bỏ mặc anh được. Anh đã trở thành chấp niệm khó bỏ trong lòng cô rồi.
“Sao bây giờ em mới phát hiện ra anh sến súa thế nhỉ? Nếu như để cho cấp dưới của anh nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười vào mặt anh.”
Phó Nhược Hằng mỉm cười, khi cô còn đang định nói điều gì đó thì lại bị bao phủ bởi nụ hôn nồng nhiệt của Phó Nhược Hằng.
“Mặc kệ ai cười, sến súa thì sến súa. Phó Nhược Hằng chỉ yêu mỗi mình Trình Ý thôi.”
Trước mấy cử chỉ thân mật của anh, Trình Ý lại ngượng ngùng vì phát hiện vật kia đang nhô cao từ trong chiếc khăn quấn quanh người anh.
“Lưu manh! Sớm giờ anh vẫn còn chưa mặc quần vào kìa.”
Phó Nhược Hằng lúc này mới phát hiện ra bản thân đang trong tình trạng không mặc quần áo gì cả đã vội đi tìm cô.
“Vội gặp em, thế nên còn chưa kịp mặc quần xì nữa.”