Em Là Người Thứ Ba

Chương 131: Kích thích trong nhà tắm. (18+)




Bàn tay của anh siết chặt, kiên định mà trả lời cô.

“Đúng, anh yêu em, Trình Ý. Yêu em hơn cả những gì anh từng có.”

“Anh có biết cảm giác nhìn anh nắm tay người phụ nữ khác bước vào lễ đường khó chịu đến như thế nào không?”

Cô vẫn là không thể buông được, hôm đó nhìn thấy anh mặc áo chú rể, trên môi cười tươi như vậy, lại không phải là vì cô, trái tim cô lại lần nữa đau nhói.

Cô gỡ tay anh ra, nhưng còn chưa kịp gỡ xong đã bị anh tóm lại, vòng tay ôm lấy từ phía sau, không để cho cô thoát.

“Em đừng đi! Anh biết em rất đau lòng, biết em rất giận anh, hai năm trừng phạt anh như vậy vẫn chưa đủ sao? Nếu như vẫn chưa đủ thì em đánh anh, mắng anh gì cũng được nhưng xin em đừng bỏ anh. Anh cũng biết được cảm giác đau đớn đó khi nhìn em gả cho Tống Tri Hành, anh biết mình sai rồi.”

Anh khóc nấc lên như lần nữa sợ cô bỏ anh mà đi. Anh cứ nghĩ đẩy cô cho người thật lòng yêu cô, một người đàn ông xứng đáng hơn với cô là chuyện dễ dàng. Nhưng ngày nghe tin cô kết hôn cũng là lúc trái tim anh chết lặng.

Anh biết cảm giác đó đau khổ đến như thế nào, vậy mà lại bắt cô phải chịu đựng nhiều lần đến như vậy cùng những lời lẽ xúc phạm khi cho rằng cô không xứng làm vợ anh. Đến lúc này anh mới hiểu được người không xứng với tình cảm của cô chính là anh.

Lúc có không biết trân trọng, mất đi rồi mới cảm thấy tiếc nuối.

Anh đúng là một thằng ngu mà.

Mỗi tiếng khóc nấc của anh cũng khiến cho trái tim cô không khỏi đau lòng. Cô quả thật rất giận anh, quả thật muốn trừng phạt để cho anh cả đời chỉ có thể sống trong hối hận.

Nhưng cô nỡ sao, nhìn thấy anh uống thuốc tâm thần, cô rất đau lòng, nhìn thấy anh không nhìn thấy gì cô lại cảm thấy xót xa.

Trình Ý không nỡ cho nên liền xoa xoa tay anh.

“Anh là Tiểu Nhiên hay sao mà cứ hở chút là khóc vậy chứ?”

“Tại vì anh sợ em bỏ anh.”

“Em chỉ có con gái thôi, không có con trai đâu.”

“Vậy thì mình cùng sinh con trai nhé?”

Cô còn đang định quay sang mắng anh mặt dày thì đã bị anh ép sát, hôn lên môi cô, dịu dàng mà đầy mãnh liệt. Đột nhiên bàn tay của anh chạm vào nơi mềm mại của cô không ngừng nắn bóp.

“Trình Ý, em thơm thật đấy.”

Trời mới biết sao tên đàn ông thiếu thịt lâu năm này nếu như không nói mấy lời cợt nhả thì chính muốn giở trò bại hoại với cô.

“Nhược Hằng, đừng! Để tối đi.”

“Tại sao lại phải để đến tối làm gì? Bây giờ anh đang rất khó chịu. Trình Ý, anh muốn em.” Khóe môi bạc lãnh khẽ cong lên.

“Nhưng rõ ràng đêm qua đã làm rồi mà.”

Phó Nhược Hằng bật cười, trên môi là một nụ cười lưu manh không hề che giấu.

“Không đủ. Anh ăn chay bốn năm rồi đó, từng đó làm sao mà đủ.”

Cô có thể cảm nhận được vật bên dưới đang không ngừng trướng to và cọ vào mông cô thèm khát như loài sói.

Trình Ý chỉ có thể chống cự yếu ớt. Thực ra thì cô biết nhu cầu của Phó Nhược Hằng rất cao, vì lúc trước hai người ân ái, tuy nói là lúc đó anh chán ghét cô đến như thế nào. Nhưng làm vẫn rất nhiệt tình, đến nỗi sáng hôm sau cô toàn là không đi nổi.

Anh nói anh chán ghét thân thể của cô nhưng cơ thể thì lại thành thực hơn nhiều.

“Nhưng Tiểu Nhiên đang chờ chúng ta xuống ăn cơm.”

“Để con bé chờ thêm một chút nữa đi. Con bé muốn ăn, ba nó cũng muốn ăn.”

“Vậy… vậy thì anh mau xuống ăn thôi.”

“Chẳng phải anh đang ăn đây rồi sao? Ăn em.”

Nói rồi Phó Nhược Hằng liền hôn lên cổ cô, khẳng định tính cách chiếm hữu của anh, tay thì tuột chiếc đầm trên người cô xuống.

Nhiệt độ trong nhà tắm lúc này rất nóng, một bên là người đàn ông ăn chay bốn năm gần đây mới được ăn thịt, một bên là cô vợ nhỏ muốn an ủi trái tim anh.

Bởi vì từ lâu nay cô không có chạm qua đàn ông nên ngực của cô trở nên rất nhạy cảm, anh chỉ mới xoa nắn một chút thôi là cô đã bắt đầu thở dốc.

Phó Nhược Hằng tách hai chân của Trình Ý ra, nơi thầm kín xinh đẹp của cô cứ thế lộ ra trước mặt anh. Anh quỳ xuống đưa môi lưỡi vào bên trong không ngừng khuấy đảo. Trình Ý bị trêu chọc thì vô cùng xấu hổ, cô không ngừng lấy tay đẩy đầu anh ra.

“Đừng hôn chỗ đó mà… Nhược Hằng… Chỗ đó bẩn…”

“Không bẩn, nước của em không bẩn chút nào.”

“Ưm… đừng mà… em không chịu nổi.”

“Em mau ra đi… để anh hôn nó.”

Sau một hồi trêu chọc anh mới chịu buông tha cho cô. Trình Ý cứ tưởng chắc là anh đã trêu chọc cô xong rồi nên liền nằm đó thở dốc nào ngờ Phó Nhược Hằng lại đột ngột xoay người cô lại.

“Trình Ý, em xoay mặt vào tường đi.”

“Phó Nhược Hằng khoan đã… Á…”

Cô còn chưa kịp chuẩn bị thì Phó Nhược Hằng đã đâm thẳng cự long vào bên trong cô bé của cô. Phó Nhược Hằng để tay lên eo Trình Ý, hung hăng đâm mạnh vào. Tư thế này khiến cho đi vào sâu hơn, kích thích hơn.

Một cảm giác thỏa mãn lan tràn trong nhà tắm nóng bỏng, kích thích hai người đến từng tế bào.

“Nhược Hằng… ưm… sâu quá…”

“Ưm… nhẹ một chút…”

“Gọi anh ông xã.”

“Ông xã… chậm một chút… ưm…”

Sau một trận cuồng nộ trong nhà tắm, cả đều thấm mệt, tuy mệt nhưng cũng rất thỏa mãn.

“Thích không?”

“Mệt muốn chết.”

“Vậy bây giờ có chịu gả cho anh không?”

“Nếu như em nói không thì sao?”

“Vậy thì anh sẽ làm cho đến khi nào em đồng ý thì thôi.”

“Anh là cầm thú à?” Cô đánh vào ngực anh.

“Ừm, anh chỉ cầm thú với mình Trình Ý thôi.”

Anh mổ xuống một cái hôn trước mặt cô.

“Nhưng em lo, lo cha mẹ sẽ không đồng ý cho chúng ta tái hôn đâu.”

“Chỉ cần em đồng ý, anh liền đến nhà em xin cưới. Cho dù là bắt anh quỳ xuống dập đầu, hay là đánh chết anh đi chăng nữa, anh cũng sẽ nhất định để em được lần nữa mặc áo cô dâu.”