Trong đáy mắt anh toàn là tuyệt vọng. Không biết con người anh phải trải qua bao nhiêu ngày tháng thì trái tim mới đầy rẫy sự nghi ngờ như vậy.
Giống như thể chỉ cần chạm vào cô, cô liền sẽ biến mất không hình dáng.
“Anh có biết vì sao em lại gạt anh nhiều như vậy không?”
Cơ thể của anh rất nóng trái ngược hoàn toàn với đôi bàn tay lạnh ngắt của anh. Trái tim anh nhức nhối, chỉ thấy đau mỗi lần nhớ về cô.
Cô nhìn anh đầy thương xót, từ một người đàn ông máu lạnh vô tình đến cùng cực, sao anh lại ra nông nỗi này?
Phó Nhược Hằng nhìn Trình Ý, cho dù khi cả hai mắt hắn đã mù, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt mà hắn bao ngày nhung nhớ.
Hắn vuốt ve gương mặt cô. Cả khuôn mặt chìm trong nỗi ân hận, anh biết anh là một kẻ đốn mạt, là một kẻ không biết phân biệt đúng sai. Hắn thấy nước mắt cô rơi, ngực trái hắn cũng quặn thắt đến nghẹt thở.
“Trình Ý, anh biết em nhất định rất hận anh. Ai bảo anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Ai bảo lúc đó anh lại đê tiện như vậy, không hề nghĩ đến cảm xúc của em.”
Nước mắt của đàn ông không dễ rơi, anh từng nghĩ anh sẽ không bao giờ yêu cô, sẽ không bao giờ hối hận, quỳ xuống cầu xin cô tha thứ.
Nhưng khi cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh, khi biết anh đã làm tổn thương người thật lòng yêu mình. Anh đã thấy hối hận.
Con người ta sẽ luôn phạm phải sai lầm, quan trọng là có cơ hội để sửa chữa hay không? Quan trọng là cô có muốn tha thứ cho anh hay không?
Trái tim anh bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại đầy rẫy tổn thương, anh không biết cách nhận ra tình cảm của chính bản thân mình, để rồi đánh mất cô mãi mãi.
Chỉ đáng tiếc là khi cô rời đi rồi anh mới nhận ra là mình yêu cô.
Anh quỳ xuống sàn, hai đầu gối chạm đất, gục đầu trong lòng cô khóc nức nở, không biết là vì hối hận hay là vì cảm thấy tự trách nữa.
Anh đã qua rồi cái thời ngông cuồng ấy, qua rồi lúc yêu một người thì không cần suy nghĩ đúng sai. Anh bây giờ chỉ là một đứa trẻ, biết sai biết sửa, ngã ở chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó.
Nhưng bao nhiêu năm dằn vặt cũng không thể trả cô quay trở về bên cạnh anh.
Nhìn thấy anh khóc, cô rất đau lòng, muốn đưa tay lau cho anh. Nhưng cô càng lau, anh càng khóc, nước mắt đã ướt đẫm gương mặt bị thời gian làm cho phôi pha ấy.
Sao trước đây cô không biết chàng trai mà cô theo đuổi năm mười tám tuổi ấy lại là một người đàn ông mít ướt như vậy chứ?
Giọng nói anh lạc đi vì khóc quá nhiều.
“Trình Ý, anh phải làm sao đây? Anh thật sự không thể chịu nổi nữa, anh thật sự rất muốn bù đắp cho em, đối tốt với em hơn bất kỳ một ai trên đời này. Nhưng anh lại không thể làm gì khác được ngoài đẩy em cho một người đàn ông khác. Nó làm trái tim anh đau lắm. Em đánh anh đi được không? Đánh anh cho đến khi nào em cảm thấy hả giận có được không?”
Anh vậy mà lại tự tát chính mình, không hề khoan nhượng, rất nhanh đã đỏ hồng cả hai má.
Thấy anh tự đánh bản thân như vậy, giống như đã phát điên. Trình Ý rất đau lòng, anh sao có thể như vậy. Lúc trước đúng là cô rất hận anh, cầu cho anh không được hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, anh không hạnh phúc, cô cũng chẳng vui vẻ gì.
“Đừng khóc, lần này em nói thật, em sẽ không rời đi nữa.”
“Thật không Trình Ý, em đừng có gạt anh, trái tim anh mong manh yếu đuối lắm.”
“Em nói thật mà.”
“Vậy đêm nay em đừng đi có được không? Tôi muốn ôm em ngủ.”
Trình Ý bật cười. Lúc trước anh cao ngạo lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ anh lại vô liêm sỉ bấy nhiêu.
Cô cầm lấy chén cháo trên bàn đưa cho anh.
“Vậy thì anh mau ăn đi. Ăn xong ngoan ngoãn uống thuốc em sẽ không rời đi nữa.”
Anh gật đầu, Trình Ý cầm lấy từng muỗng canh đút cho anh, anh lại ngoan ngoãn ăn hết từng muỗng. Vòng tay vẫn ôm chặt cô không buông.
Có lẽ anh là một kẻ ngốc, cũng có lẽ là một kẻ điên, nhưng anh vẫn muốn bên cạnh cô mỗi ngày như thế này, bình yên không toan tính.
Là mơ cũng được, là thật cũng được, hiện tại anh rất hạnh phúc.
Ăn xong cô lại lấy thuốc cho anh. Nhìn những viên thuốc nhiều màu sắc, trong lòng cô rơi vào im lặng.
Nếu như hôm nay cô không tìm đến, có phải là cả đời này anh cũng sẽ giấu cô chuyện bệnh tình của anh không?
Từ trong không khí truyền đến hơi thở nóng bỏng của anh.
“Trình Ý, anh lạnh quá. Em ôm anh được không?”
Trình Ý cũng không có suy nghĩ gì, chỉ vòng tay ôm lấy anh. Nhưng anh cũng đau có đoan chính gì cả, anh không chỉ rúc vào nơi mềm mại căng đầy của cô, hít lấy mùi thơm trên ngực cô.
“Ừm, vậy anh mau uống thuốc đi rồi đi ngủ.”
“Trình Ý, biết làm sao giờ anh không muốn uống thuốc, anh muốn ăn em. Ăn em rồi tự nhiên sẽ hết bệnh thôi.”