Phó Nhược Hằng khóa hai tay cô trên đỉnh đầu, thân người to lớn đè lên người cô, thì thào tai cô.
“Trình Ý, em mau dỗ dành tôi đi.”
Giọng điệu thì có vẻ làm nũng mà hành động thì lại càn rỡ như vậy? Thực ra anh có bị bệnh không vậy?
Giọng nói của anh trở nên rất chậm, rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sâu sắc rõ ràng.
Trình Ý đỏ mặt lắc đầu, “Phó Nhược Hằng, anh làm gì vậy chứ? Nói cho anh biết em vẫn còn giận chuyện anh lừa gạt ngủ với em rồi bỏ đi không chịu trách nhiệm đấy nhé.”
Phó Nhược Hằng dụi mặt vào trong hõm vai anh.
“Anh biết lỗi rồi mà. Trình Ý, em tha lỗi cho anh đi. Anh hiện tại đã nhớ em đến phát điên lên rồi. Nếu như không thể an ủi trái tim anh, anh sợ mình sẽ làm ra nhiều chuyện kinh khủng mất.”
Thật sự anh không chịu nổi nữa rồi. Anh nhớ cô, anh yêu cô, ngay lúc này đây anh chỉ muốn ôm lấy cô cho thỏa nỗi nhung nhớ suốt bao nhiêu năm.
Anh đã quyết định rồi, cho dù hôm nay cô có phản kháng ra sao, anh cũng sẽ không để cho cô đi. Anh sẽ từng chút từng chút một mà yêu thương cô, để cho cô thấy được cô chỉ có thể thuộc về anh.
Cô chính là của anh, anh sẽ không bao giờ buông tay cô. Đêm nay anh muốn được từng chút từng chút một mà yêu thương cô.
“Khoan đã, Nhược Hằng…”
Phó Nhược Hằng cười nham hiểm nhanh chóng mà áp môi mình xuống môi cô, ép cô tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt từ anh, ngăn chặn lời từ chối từ trong miệng cô.
Anh hôn ngấu nghiến lên đôi môi cô, nụ hôn vừa thô bạo vừa da diết.
“Nhược Hằng, em chưa có tắm.”
“Anh không chê em bẩn.”
“Nhưng chẳng phải trước đây anh có tính rất sạch sẽ sao?”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi. Trước kia anh không yêu em, chẳng phải bây giờ yêu em đến chết đi sống lại sao?”
Hai má cô đỏ ửng trước lời tỏ tình của anh. Anh không nhìn thấy nhưng bản tính lưu manh vẫn không bỏ.
Đôi môi anh di chuyển dọc xuống cổ cô mà hôn lên, liếm láp khắp vùng cổ của cô, không bỏ qua một khe hở nào, vừa hôn vừa mút tạo thành những dấu Hickey đỏ chót.
“Đừng hôn nữa! Em nhột.”
“Ngoan nào, đừng cựa quậy. Để anh yêu thương em.”
“Trình Ý, em thật thơm.”
Anh hôn nhưng bàn tay không yên phận, bắt đầu lần mò xuống vòng ba đẩy đà căng tròn của cô mà ra sức nắn bóp.
“Ưm… Nhược Hằng… Đừng bóp…”
“Trình Ý, em sẽ không rời bỏ cha con anh nữa chứ?”
Anh nói mà ray vẫn nắn bóp đều đặn ngực cô. Từ sau khi cô sinh con ngực to hơn, anh bóp vào liền trở nên nhạy cảm khiến cho cô liên tục thở dốc.
“Không đi nữa.”
Trái tim của Phó Nhược Hằng đập từng nhịp mà đến Trình Ý còn nghe thấy rõ mồn một.
“Anh không tin đâu, Trình Ý phải chứng minh đi chứ?”
Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn lại anh, “Chứng minh như thế nào chứ?”
“Hay là để anh tặng em thêm một đứa con nữa nhé?”
Trình Ý nghe xong thì đỏ mặt, sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy chứ?
Khẽ mở miệng ra mắng chửi, “Anh thú tính!”
Cô vừa thở vừa cố tình nghe anh làm càn, thân thể to lớn của anh nằm đè lên cô. Lúc cô bình tĩnh mà nhìn lại thì thấy anh đã không còn một mảnh vải che thân. Chẳng biết anh đã cởi nó lúc nào.
“Sao… quần áo của anh đâu hết rồi?”
“Sinh em bé thì cần gì quần áo?” Sau đó ánh mắt anh nhìn cô tha thiết, “Trình Ý, cho anh đi. Được không em? Một lần thôi, ngày mai em muốn gì cũng được.”
Cơ bắp anh cường tráng ở trước mặt cô, quả thật rất đẹp. Anh đẹp như vậy có cô gái nào lại không thích, sao lại đi để ý đến người vợ cũ như cô?
Anh hôn vào môi cô giống như đang nài nỉ, khác hẳn với cái cách anh cưỡng đoạt cô bốn năm trước. Chỉ làm để thỏa mãn dục vọng.
Anh đưa tay vào trong váy của cô, cởi bỏ chiếc quần nhỏ bên trong xuống. Sau đó anh để cô ngồi lên đùi mình, hôn liếm láp phần vành tai cô từ ngoài vào trong, nhấc hai chân của cô lên cao, tụt nốt phần còn lại của chiếc quần kia ra.
Cho dù anh không nhìn thấy nhưng lại làm chuyện này rất thuần thục, giống như là bản năng của đàn ông vậy.
Trình Ý bây giờ chỉ mặc mỗi váy cưới, bên dưới đã trống rỗng, vừa hay chạm vào cái vật thô to nóng bỏng của anh.
“Nhược Hằng, cái đó… nó cạ vào mông em.”
“Ừm… đợi anh một chút… Rất nhanh nó sẽ đi vào bên trong cô bé của em.”
Trình Ý khẽ nhấc mông lên, muốn trốn tránh con quái vật đang thèm khát cô kia.
“Nó… khó chịu quá…”
“Trình Ý, hôn anh đi. Biết đâu anh sẽ tha cho em?”
“Thật không?”
Cô nhìn vào mắt anh, lại không đoán được tâm tư trong lòng anh.
Cô vòng tay ôm lấy cô anh, khẽ nhướng người hôn lên môi anh. Bàn tay anh nóng bỏng đã luồn vào trong váy của cô kéo phần ngực xuống khiến cho cặp ngực căng tròn của cô nảy ra khỏi váy.
“Nhược Hằng, anh gạt em.”
“Sẽ chẳng có một người đàn ông nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của em cả. Anh ăn chay lâu lắm rồi đó. Trình Ý, em có dám nói rằng em không muốn anh không?”
Cô không thích câu hỏi này của anh một chút nào, lại định trốn chạy, nhưng khi cô khẽ nhấc mông nhưng lại bất ngờ bị Phó Nhược Hằng giữ lấy eo, bất ngờ nhấn xuống khiến cho giật mình hét lên.
“Á…”
“Trình Ý, em định đi đâu thế? Em nghĩ tôi sẽ để cho em đi sao?”
Phó Nhược Hằng giữ lấy eo cô, bắt đầu nhịp nhàng mà đẩy hông không ngừng nghỉ. Trình Ý bị anh công kích mà không ngừng rên lên những âm thanh ngượng ngùng.
Cô rên lên từng tiếng đứt quãng, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh, dường như lúc này cũng muốn được hòa làm một với anh. Bên dưới bị anh tận tình chơi đùa, bên trên ngực thì bị anh không ngừng cắn mút.
“Aaa… Đừng cắn ngực em.”
Phó Nhược Hằng vẫn không thèm để ý mà tiếp tục ngậm lấy đầu ngực cô không ngừng chơi đùa. Nơi đó bị anh mút đến đỏ và dính đầy nước bọt của anh.
“Bà xã, em khít quá…”
“Anh lưu manh!”
“Ngoan ngoãn để anh yêu em, ngày mai em còn có khả năng xuống nổi giường. Nếu không thì anh không chắc ngày mai em còn có thể đi được đâu.”
Phó Nhược Hằng đột nhiên mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất của Trình Ý khiến cho cô hét lên. Anh cắn vào bả vai cô, vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng khiến cho cô đê mê.
“Ưm… Nhược Hằng… nhẹ một chút…”
“Trình Ý, ôm anh đi em…”
Được anh ôm như vậy khiến cho cô rất hạnh phúc. Từng đợt ra vào mạnh mẽ bên trong cô, cô không tự chủ được kẹp chặt lấy eo anh, giống như muốn đòi hỏi nhiều hơn.
“Trình Ý, em là của anh có biết không? Em hãy nói từ giờ sẽ không bỏ anh đi nữa, em hãy nói em yêu Nhược Hằng đi.”