Em Là Người Thứ Ba

Chương 125: Anh nhớ em.




“Là con sao Tiểu Nhiên?”

“Là em.”

Phó Nhược Hằng sững lại khoảng chừng là hai giây, anh còn cho rằng bản thân chắc chắn là bị ảo giác giống như những lần phát bệnh trước đây rồi.

Cô làm sao lại đến tìm anh được cơ chứ?

Cô hận anh đến như thế mà.

Tất cả đều như một ván cờ, lúc cô dùng cả trái tim chân thành để yêu anh lại bị giẫm đạp không thương tiếc. Lúc anh quay đầu lại tìm cô đã chẳng thấy cô nữa rồi.

Anh thua rồi, trắng tay.

Rõ ràng là anh vừa mới uống thuốc đây, vậy mà lúc này lại xuất hiện ảo giác nữa. Có lẽ thuốc sớm đã không thể chữa được tâm bệnh của anh.

Bảy ngày không được gặp cô, không được nghe thấy mùi hương dành dành tỏa ra từ tóc cô, không được nghe cô trách mắng, anh sắp nhớ cô đến phát điên rồi. Uống thuốc cũng chẳng có tác dụng nữa.

Phó Nhược Hằng khẽ cười, anh lúc trước đê hèn đến mức ngay cả tư cách muốn ở bên cạnh cô cũng không có.

Trên mặt đất có rất nhiều chai rượu nằm la liệt ở đó. Qua ánh đèn hiu hắt, cô nhìn lên tường, tưởng chừng rất kinh ngạc. Trên tường dán đầy ảnh của cô, tất cả đều là những tấm hình ở hiện tại lẫn ảnh cưới của cô và Phó Nhược Hằng.

Thì ra anh vẫn luôn giữ lại chúng trong suốt hai năm qua để tưởng nhớ cô. Cô không ngờ một người đàn ông từng ghét bỏ cô, khinh miệt cô lại cũng có lúc nhung nhớ cô nhiều như vậy.

Phó Nhược Hằng cố gắng đứng dậy, chầm chậm đi đến chỗ có tiếng nói của cô. Anh không nhìn thấy, những vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cô.

Trong tâm trí của anh, cô chưa từng rời đi. Cô vẫn luôn ở trong căn biệt thự này.

“Trình Ý, em đến rồi đấy sao?”

Anh không hề ngạc nhiên khi cô đến đây một chút nào. Giống như anh đã biết trước cô sẽ đến nhưng chẳng phải vừa nãy anh bảo sẽ buông tay cô hay sao?

“Nhược Hằng, ôm em được không?”

Phó Nhược Hằng nghe thấy liền ôm lấy cô, kéo cô đến cạnh giường, đặt cô ngồi xuống giường êm. Đầu chôn sâu xuống xương quai xanh của cô, buồn bã nói với cô.

“Trình Ý, sao bây giờ em mới đến?”

Trình Ý đã từng tưởng tượng rất nhiều lần lúc gặp lại anh cô sẽ nói gì chỉ là đến lúc này, ở trong vòng tay anh, cô lại không biết nói gì cả.

Cô ngồi trong lòng anh, âu yếm vuốt ve khuôn mặt anh. Chỉ mới có mấy ngày thôi mà anh đã gầy đi nhiều, râu đã mọc đầy mặt rồi. Dường như bỏ mặc cô, anh cũng bỏ mặc chính bản thân mình rồi.

“Nhược Hằng, tại sao anh lại bỏ mặc em? Anh không cần em nữa sao?”

“Không phải đâu Trình Ý, anh chỉ là nghĩ sau này em không cần anh nữa.”

Phó Nhược Hằng như một đứa trẻ, ngây dại mà nhìn cô âu yếm, sợ cô sẽ biến mất.

“Vậy em hỏi anh, anh có yêu em không?”

Phó Nhược Hằng hôn lên cổ cô, không do dự mà trả lời, “Anh rất yêu em.”

“Vậy sau này có xua đuổi em không? Có nói em không xứng đáng với anh không? Có vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi em không?”

Phó Nhược Hằng mỉm cười, chỉ khẽ nâng môi mà trái tim cũng nhói lên một cái.

“Trình Ý, anh biết anh sai rồi cho nên tự trừng phạt mình không được bên em. Như vậy thì em có tha thứ cho anh không?”

Trình Ý lại chưa từng nhìn thấy Phó Nhược Hằng như thế này. Quá kỳ lạ! Anh trước đây kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ ở trước mặt cô lại ngoan ngoãn như một chú cún con bấy nhiêu.

“Trừng phạt, ừm… chính là trừng phạt một kẻ tâm mù như anh. Đã khiến cho em phải đau lòng như thế này.”

“Vậy anh nói cho em biết rượu trên mặt đất là như thế nào? Anh muốn em mang tiếng sát phu sao?”

Trình Ý vuốt nhẹ bàn tay lạnh lẽo của anh, từ sáng đến giờ anh không có ăn gì, cũng không bước ra ngoài, chỉ uống rượu.

Anh áp tay Trình Ý lên trên mặt mình, khẽ lên tiếng.

“Em đừng bỏ anh có được không?”

Cô đột nhiên nhìn thấy điều gì đó, cầm lấy tay của Phó Nhược Hằng, cô nhìn thấy những vết cắt, cào cấu từ trên tay của anh, sớm đã để lại sẹo. Điều này có nghĩa là những vết thương này đã có từ rất lâu rồi.

Phó Nhược Hằng rốt cuộc những năm này đã sống như thế nào vậy?

“Phó Nhược Hằng, sao tay anh lại có nhiều vết thương như thế này?”

“Trình Ý, em đừng giận, cứ mỗi lần nhớ em, anh lại sẽ tự trừng phạt bản thân mình một lần vì tội lỗi của bản thân.”

Cô lại quay sang nhìn thấy hộp thuốc trên bàn. Cô toan đưa lên xem thì bị anh giật lấy.

“Em đừng xem.”

“Phó Nhược Hằng, đưa cho em.”

Phó Nhược Hằng không muốn cô giận nên đã đưa cho cô. Cô nhìn trên hộp thuốc ghi một loạt thành phần thuốc an thần và thuốc giảm đau.

Cô phân biệt được vài loại sau đó lại lấy điện thoại ra tra công dụng của hộp thuốc trên. Không tra thì thôi, tra rồi cô lai không dám tin vào mắt mình, đây không phải là thuốc trị bệnh tâm thần hay sao?

Còn có cả trị trầm cảm nặng lẫn thuốc ngủ nữa. Trình Ý giật mình, không phải là thuốc kê đơn của bác sĩ dành cho anh uống đó chứ?

Điều kiện của Phó Nhược Hằng rất tốt, nếu như bị bệnh tại sao lại không tìm bác sĩ trị bệnh. Chỉ có một khả năng mà thôi, đó là anh hoàn toàn không muốn điều trị.

Đột nhiên anh cầm lấy thuốc trong tay cô ném đi.

“Phó Nhược Hằng, anh làm gì vậy?”

“Không có tác dụng nữa. Uống thuốc cũng vô dụng thôi, anh vẫn thấy nhớ em, nhớ đến phát điên đi được.”

Đột nhiên Phó Nhược Hằng cởi áo, tiếng lách cách vang lên trong không gian yên tĩnh, anh nắm chặt lấy tay cô, siết rất chặt.

“Nhược Hằng, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc là anh bị bệnh gì?”

Phó Nhược Hằng hiện tại rất kỳ lạ, lúc thì ngoan ngoãn, lúc lại tàn bạo. Chẳng lẽ anh bị mắc bệnh tâm thần phân liệt?

“Không, anh không muốn uống thuốc nữa. Anh uống thuốc rồi có phải em lại tìm cách rời đi nữa có đúng không?”

Như vậy cũng dễ hiểu thôi, anh hối hận dằn vặt bao nhiêu năm, mỗi một giây một phút đều nghĩ về cô, đều rất muốn gặp cô, luôn cho rằng cô vẫn ở đây, chưa từng rời đi. Dần dần lại nảy sinh ảo giác, có lẽ bây giờ cô ở trước mặt anh cũng là ảo giác.

Có như vậy trái tim anh mới vơi đi phần nào sự nhung nhớ cô.

“Nhược Hằng, anh bị bệnh, anh phải uống thuốc.”

Anh áp sát cô, đè ép cô trên giường, anh cười, một nụ cười thoáng chút mất mát. Anh biết, cô lại gạt anh.

Anh cũng không biết rằng anh sẽ yêu cô nhiều như thế, cho đến ngày cô rời đi, anh mới biết, anh đã đánh mất cả trái tim vì cô.

“Trình Ý, em đừng rời xa anh có được không?”

“Nhược Hằng, từ giờ em sẽ không đi đâu cả, em sẽ luôn ở bên cạnh anh. Anh ăn cơm đi, sau đó thì uống thuốc.”

“Trình Ý, em lại gạt anh. Anh uống thuốc rồi em sẽ lại tìm cách để rời đi có đúng không? Lần nào em cũng lừa gạt anh như vậy, anh ngủ dậy, em lại biến mất. Trình Ý, lần này em đừng có hòng mà gạt anh.”