Em Là Người Thứ Ba

Chương 120: Ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây.




Sáng hôm sau khi Trình Ý mơ màng tỉnh dậy thấy toàn thân thể mình đau nhức như thể vừa bị xe tải cán qua, nhất là ở bên dưới. Cô biết, tất cả những chuyện đêm qua không phải là mơ.

Nhưng khi cô đưa tay sang bên cạnh đã không thấy ở bên gối đã lạnh tanh, cô lại giật mình sợ hãi, nghĩ rằng người hôm qua cùng cô quan hệ không phải là Phó Nhược Hằng mà là ảo giác do thuốc kích dục làm nên.

Nghĩ đến đây cảm giác tủi nhục khiến cho cô gục đầu vào chăn khóc nức nở. Cô cứ nghĩ là mình đã bị đám người đốn mạt hôm qua làm nhục khiến cho một loại cảm giác ghê tởm dâng lên trong người cô.

Trái tim cô đau đớn như bị ngàn mũi dao đâm vào, cảm giác tủi nhục khiến cho cô chỉ muốn chết đi.

Đột nhiên một giọng nói bên cạnh khẽ lay gọi cô: “Trình Ý.”

“Tránh xa tôi ra! Cút đi! Huhu…”

Cô không dám đối diện với sự thật và sau này cô còn mặt mũi nào mà đối diện với Tiểu An nữa đây. Nếu như để cho mọi người biết được chuyện này, cô làm sao còn có dũng khí sống ở trên đời này nữa.

“Trình Ý, chị làm sao vậy? Là tôi, Tri Hành đây.”

Trình Ý lúc này mới bình tĩnh lại. Cô nhận ra được giọng nói lúc này là của Tống Tri Hành. Tuy có chút vui mừng nhưng trong lòng cô lại có chút hụt hẫng.

“Là cậu sao Tống Tri Hành?”

“Là tôi. Chị bình tĩnh lại đi, sao chị lại khóc?”

“Vậy người đêm qua… là cậu sao?”

Tống Tri Hành có thể nhìn thấy trong giọng nói của Trình Ý có chút thất vọng. Cậu nhìn cô hơi khó xử, hai bàn tay đã cuộn tròn thành hình nắm đấm.

Cậu biết cô đã hiểu lầm người đêm qua quan hệ với cô chính là cậu. Tuy cậu biết cô đã hiểu lầm nhưng cậu lại không hề giải thích.

Nhìn những vết tích trên người cô, cảm giác tức giận như thể bị cướp mất thứ gì đó, tuy nhiên giọng cậu vẫn nhẹ nhàng.

“Ừm, tôi còn chưa hỏi tội chị tại sao chị lại không nghe lời tôi? Tôi đã nói khi tôi không ở đây chị phải ngoan ngoãn ở nhà, vậy mà chị lại chạy lung tung ra bên ngoài. Nếu như hôm qua tôi không về kịp, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.”

Thì ra người đêm qua thực sự là Tống Tri Hành, vậy mà cô lại luôn cho rằng người đêm qua là Phó Nhược Hằng, còn gọi tên anh tha thiết như vậy nữa.

Lúc đó cô bị trúng thuốc nên không biết người trước mặt là ai. Chỉ tưởng tượng ra người cô muốn mà thôi. Bây giờ mọi chuyện đã rồi, cô cảm thấy thật sự có lỗi với Tống Tri Hành.

“Chuyện đêm qua… tôi xin lỗi. Tôi chỉ là không biết bọn chúng lại giở thủ đoạn đê tiện như vậy. Tôi nhất định phải tố cáo bọn chúng.”

“Không cần đâu.”

Tống Tri Hành ngừng một chút, dường như là có gì đó khó nói, nhưng cuối cùng cũng nói ra: “Bọn chúng đã bị bắt rồi.”

“Vậy còn Trương Mỹ Nhân?”

“Cô ta chết rồi.”

“Chết?”

“Được rồi, không sao rồi. Sau này đừng đi lung tung nữa.”

“Tri Hành, cảm ơn cậu.”

Cảm ơn anh? Anh có làm gì đâu mà cảm ơn anh?

Chỉ là khi cậu về đến nhà liền nhìn thấy trong nhà không có ai, cậu hốt hoảng gọi cho cô nhưng người nghe máy lại là Phó Nhược Hằng. Khi cậu đến nơi nhìn thấy cảnh tượng này cậu đã tức giận mà lập tức lao đến đấm vào mặt Phó Nhược Hằng.

“Ai cho phép anh làm như vậy hả? Anh khiến cho cô ấy chịu khổ chưa đủ nhiều sao?”

Lạ là Phó Nhược Hằng lại không đánh trả, ngược lại anh chỉ nhìn Tống Tri Hành, đôi mắt đầy đau khổ.

“Tại sao lại không nói cho tôi biết cô ấy vẫn còn sống?”

“Nói cho anh biết thì sao chứ? Cô ấy đã chết một lần rồi, không lẽ bắt cô ấy chết một lần vì anh nữa mới thấy hả lòng hả dạ sao? Cô ấy vì anh mà cả đời này cũng không thể nhìn thấy được nữa, anh buông tha cho cô ấy đi.”

Buông tha cho cô ư? Đâu phải anh chưa từng nghĩ đến, chỉ là mỗi lần muốn hạ quyết tâm quên đi cô là một lần trái tim anh lại chìm trong đau khổ.

Anh yêu cô nhiều giống như cô hận anh vậy, chưa từng dừng lại. Có biết lúc biết cô còn sống anh vui thế nào không? Anh muốn cướp cô về bên tay, muốn yêu thương và che chở cho cô nửa quãng đời còn lại nhưng cô có cần anh không?

Bây giờ cô tàn nhẫn với anh hệt như cái cách anh tàn nhẫn với cô bốn năm trước vậy.

Một người thì thảnh thơi xem như không có chuyện gì, một người thì trong lòng bão tố không thôi.

“Tôi xin cậu đừng nói cho cô ấy biết người đêm qua là tôi. Cứ để cô ấy hận tôi đi, chỉ cần cô ấy sống vui vẻ, cho dù cô ấy có hận tôi đi chăng nữa cũng chẳng sao.”

Phó Nhược Hằng bây giờ quả thật đã thay đổi rồi, anh chẳng còn dáng vẻ cao ngạo của ngày xưa nữa. Chẳng còn là chàng trai bốc đồng muốn hơn thua cùng Tống Tri Hành nữa. Anh có thể sao? Anh không đủ tư cách để mong cô tha thứ.

Anh chỉ có thể làm điều duy nhất cho cô.

Trong lòng Tống Tri Hành như có tảng đá đè nặng lên. Cậu không biết có nên nói toàn bộ sự thật cho cô biết hay không? Hay là cứ để cô hiểu lầm người cứu cô đêm qua là cậu? Như vậy cậu sẽ không phải đánh mất Trình Ý.

“Không có gì. Trình Ý… thực ra… hôm nay tôi muốn báo với chị một tin vui, có người đồng ý hiến mắt cho chị rồi đấy.”

“Là ai vậy?”

“Là một người muốn tình nguyện hiến mắt cho chị thôi.”

“Thật vậy sao?” Trình Ý tỏ ra rất vui mừng nắm lấy tay của Tống Tri Hành, “Vậy là tôi sắp được nhìn thấy rồi có đúng không? Tôi sắp được nhìn thấy Tiểu An của tôi rồi sao?”

Tống Tri Hành miễn cưỡng gật đầu, “Chị có vui không?”

“Tôi vui lắm. Khi nào chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật?”

“Tuần sau, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho chị.”

Trình Ý vui vẻ gật đầu, Tống Tri Hành đã chuẩn bị sẵn cho cô một bộ quần áo, cậu liền đưa cho cô.

“Chị thay đồ vào đi. Tiểu An nhớ chị lắm đấy.”

Trình Ý trở về nhà, Tiểu An đang ở cùng với Phó Nhược Hằng. Trình Ý vui vẻ ôm con gái vào lòng, không quên cảm ơn anh.

“Cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu An. Mà tôi sắp được nhìn thấy rồi đó. Bệnh viện nói đã tìm được giác mạc phù hợp với tôi.”

“Thật vậy sao? Em có vui hay không?”

Anh dường như rất mong chờ câu trả lời này của cô.

“Tôi đương nhiên là vui rồi, tôi sắp được nhìn thấy con gái rồi. Tôi cũng muốn nhìn thấy mặt anh nữa…”

“Không cần đâu, em thấy vui là được rồi. Hôm nay tôi cũng có chuyện muốn nói, tôi muốn xin thôi việc ở đây.”

“Tại sao? Tiểu An rất quý anh mà.”

“Vậy còn em thì sao?”

Bàn tay anh rất lạnh, nắm lấy bàn tay cô. Không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng có chút khó xử.

“Tôi cũng rất quý anh.”

Chỉ là quý thôi ư? Mà cũng đúng, anh còn có thể mong chờ được điều gì hơn nữa chứ?

“Có người trả lương cao hơn em nên tôi muốn sang đó làm.”

“À, là vì như vậy sao? Thật sự rất đáng tiếc, tôi còn muốn nhìn thấy gương mặt của anh.”

“Gương mặt của tôi rất xấu xí, em không cần nhìn thấy cũng được. Xin lỗi vì những bất tiện thời gian qua tôi đã gây ra cho em.”

“Không sao đâu ạ.”

“Tôi có thể ôm em một lần cuối cùng được không?”

Trình Ý gật đầu, đôi mắt Phó Nhược Hằng rưng rưng, anh ôm lấy cô, muốn siết thật chặt. Anh khẽ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đưa tay chạm lên gò má của cô.

Đây có thể là lần cuối cùng anh được nhìn gương mặt của người con gái anh yêu.

“Chúc cho em ngày tháng sau này luôn được vui vẻ và hạnh phúc.”

đến bệnh viện để kiểm tra mắt. Bác sĩ nói, mắt của cô bây giờ chỉ cần thay giác mạc liền có thể nhìn thấy trở lại.