“Trình Ý…”
Bờ môi anh kề sát vành tai cô, liếm láp nó. Giọng nói này, âm điệu nhẹ nhàng trước nay chưa từng thấy.
Trình Ý có chút giật mình, giọng nói quả thật giống anh quá, hơi thở cũng giống của anh nữa khiến cho cô nhất thời không kìm giữ được lý trí nữa. Cô muốn ôm anh, muốn được anh âu yếm, phải chăng là cô đã quá tham lam rồi chăng?
Anh làm sao lại ôm cô dịu dàng như vậy?
Trình Ý cảm giác mình đang mơ, cảm giác không chân thực một chút nào. Cô đã từng tưởng tượng hàng ngàn lần khoảnh khắc nào đó cô tình cờ gặp lại anh.
Có thể sẽ kinh ngạc, cũng có thể sẽ xem như người xa lạ mà tiếp tục bước đi. Anh mong cô còn sống hay đã chết?
Lại chưa từng nghĩ đến khoảnh khắc anh ôm cô chặt như thế này, hai thân thể quấn lấy nhau không một khe hở. Anh hôn môi cô, âu yếm da diết như thể anh rất yêu cô, như thể muốn vỡ tan ra hòa làm một với cô.
Anh hôn trượt dài xuống bụng cô, Phó Nhược Hằng cẩn thận âu yếm thân mật với cô, sợ cô sẽ sợ hãi. Anh không muốn giống như trước đây, chỉ muốn thỏa mãn ham muốn mà không quan tâm đến cảm giác của cô.
“Trình Ý, anh biết mình sai rồi. Anh cũng tự trừng phạt mình rồi, em… em đừng giận anh nữa có được không?”
Trình Ý lại chưa từng biết tên mình từ trong miệng anh lại ngọt ngào đến như vậy. Trình Ý lại chưa từng thấy anh dịu dàng với cô như thế này.
Thật quá kỳ lạ!
Anh trước đây kiêu ngạo, ích kỷ, lại chưa từng dỗ dành cô như thế này. Anh nói cô không xứng, anh nói cô đừng hy vọng, anh nói… trái tim anh sẽ không bao giờ có vị trí cho cô.
Cô cũng buông tay rồi, hai năm cố gắng quên anh, lại thêm hai năm không bận tâm đến anh. Mọi thứ tưởng chừng như đã trở thành quá khứ.
Kết quả, chỉ một tiếng gọi “Trình Ý” của anh đã phá tan tất cả bức tường trong cô.
Nếu như đây thật sự chỉ là một giấc mơ thôi thì cô cũng mong không cần phải tỉnh lại nữa.
Cô đưa tay chạm vào anh, da thịt anh còn nóng hơn cả của cô nữa. Trình Ý cảm giác có gì đó đang cứng lên cọ cọ vào giữa hai chân cô. Cô còn đang đỏ mặt, cảm giác trống rỗng bên dưới khiến cho cô muốn được lấp đầy.
Cô đưa tay chạm vào vật lớn bên dưới của anh. “Cậu nhỏ” của Phó Nhược Hằng được cô chạm vào mà khẽ giật lên một cái càng trướng to thêm.
“Trình Ý, em muốn lắm rồi phải không? Có muốn anh làm vậy với em không? Chỉ cần em nói không, anh sẽ dừng lại.”
“Không, đừng đi… Em muốn… Nhược Hằng, mau cho em.”
“Em có biết, em nói như thế thì đêm nay anh sẽ không có cách nào dừng lại được không?”
“Vậy thì đừng dừng lại…”
Anh biết cô bây giờ đang bị thuốc khống chế nên mới nói ra những lời như vậy. Nhưng anh vẫn rất vui…
Cô gọi tên anh, nói cô muốn anh, anh sao có thể chịu đựng được cô cầu xin anh. Bởi anh cũng đang khao khát cô không ngừng kia mà…
Tuy hiện tại anh đã bị thuốc làm cho bức đến dục hỏa đầy đầu nhưng anh không muốn khiến cho cô đau nên nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, bên dưới đã ướt đẫm dịch nhờn. Anh cởi quần nhỏ của cô ra, sau đó không thể nhịn được nữa mà đâm mạnh cậu nhỏ đã cương cứng của mình vào bên trong nóng rực của cô.
“Á…”
“Trình Ý, em thả lỏng ra một chút sẽ không đau nữa.”
Cuối cùng anh đã có thể hòa làm một với cô rồi. Không biết qua bao nhiêu ngày tháng đau khổ, bao nhiêu ngày tháng nhớ nhung cô đến phát bệnh thì đôi mắt anh mới tuyệt vọng như thế này.
Bàn tay của anh ấm áp ôm lấy cô, Phó Nhược Hằng run rẩy khẽ hôn lên môi cô, âu yếm, tha thiết, giống như sợ tất cả chỉ là một giấc mộng xuân. Khi anh lần nữa mở mắt, cô sẽ tan biến đi giống như mọi lần, chỉ còn lại một mình anh bơ vơ.
Muốn hòa tan cùng cô, muốn rút cạn hết tất cả của cô, để cho cô không thể rời khỏi anh được nữa. Trình Ý bây giờ chẳng còn chút lý trí nào mà ôm cổ anh đáp lại vụng về, bây giờ cơ thể của cô đang khao khát anh không ngừng.
Qua một lúc cô dần quen với kích thước và từng cú thúc của anh nên thuận tiện phối hợp theo động tác của anh. Phó Nhược Hằng sung sướng mà ra vào nhịp nhàng bên dưới cô.
Phó Nhược Hằng nhìn bộ ngực căng tròn của cô mà ánh mắt đục ngầu, anh liền cúi xuống cắn mút một bên ngực cô còn tay còn lại thì không ngừng xoa nắn. Bên dưới vẫn ra vào phầm phập không thể dừng lại được.
Gặp đúng người con gái anh yêu, anh không cần phải kiêng dè, cứ thế đẩy hông liên tục, cô cũng hưởng ứng, anh càng phấn kích, không ngừng ra vào.
“Trình Ý, tôi yêu em.”
“Ưm… Nhanh… nhanh lên một chút!”
Anh ra vào mạnh bạo bên trong cô.
“Trình Ý, gọi tên anh đi!”
Phó Nhược Hằng biết bây giờ Trình Ý đã trúng thuốc rất nặng, nhẹ nhàng thì không thể nào thỏa mãn được cho cô.
“Nhược Hằng, mạnh lên một chút.”
Bình thường cô khép nép thế mà, thấy anh thì liền sẽ khắc khẩu cãi nhau với anh, không ngờ khi lên giường lại bạo như vậy. Hại anh có muốn thương cô, nhẹ nhàng một chút cũng không được.
Phó Nhược Hằng cao thủ không bằng tranh thủ, anh như thể sói hoang, không ngừng tiến vào. Một người ăn chay nhiều năm như anh, làm sao mà kiềm chế được một món thịt mà mình thích.
Cả hai triền miên không biết qua bao nhiêu hiệp, thuốc trong người cô vơi đi không ít, vậy mà mật ngọt vẫn chưa bao giờ cảm thấy là đủ.
Anh không biết có nên cảm thấy biết ơn Trương Mỹ Nhân đã cho anh một đêm hạnh phúc như thế này hay không?
Qua một lúc không biết là thời gian phân định ngày đêm, chỉ là cả hai thấm mệt, Trình Ý cũng đã hết thuốc từ lâu, chỉ là con sói đói nào đó vẫn không chịu buông tha cho cô mà còn hành cô làm thêm vài hiệp nữa mới chịu buông tha cho cô.
Anh bế cô đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ, nhìn những dấu tích để lại trên người cô mà Phó Nhược Hằng cười thỏa mãn. Anh ôm lấy cô nằm xuống giường.
“Trình Ý, quay trở về bên anh được không em?”
Cô im lặng không đáp, không biết có phải là vì cô đã thấm mệt hay không? Hay là bởi vì cô vẫn không chịu tha thứ cho anh.
Cô quay mặt nằm sang một hướng, Phó Nhược Hằng ôm lấy cô từ phía sau, trái tim tê tái đi, anh rúc vào hõm vai cô nghẹn ngào.
“Trình Ý, có phải em cảm thấy anh là một thằng đàn ông rất tồi tệ không? Ngay cả người anh yêu, anh cũng không nhận ra. Nhưng mà Trình Ý à, trời lạnh rồi, không có em, trái tim anh đau không thở nổi.”