Em Là Người Thứ Ba

Chương 121: Hiến mắt.




Một tuần sau khi anh rời đi, Tống Tri Hành cầu hôn Trình Ý.

“Trình Ý, gả cho tôi có được không?”

Nếu như là trước kia, cô còn có thể từ chối. Nhưng sau chuyện đêm hôm trước, cậu đã là người của anh. Tuy Tống Tri Hành không hề bắt cô chịu trách nhiệm, nhưng anh bên cô lâu như vậy, chưa từng đòi hỏi danh phận nào. Bây giờ giữa bọn họ đã phát sinh quan hệ, cô không thể cứ tiếp tục làm ngơ, không cho cậu ấy một danh phận nào.

Trên đời không ai tốt với cô hơn Tống Tri Hành, trên đời này cũng không có ai cam tâm tình nguyện đối tốt với Tiểu An như con ruột như cậu. Nhiều năm như vậy, cô không phải là không nhìn thấy sự chân thành của Tống Tri Hành, chỉ là không có cách nào cảm động, cũng không thể quên đi Phó Nhược Hằng.

Cô cảm thấy nếu như vậy thì thật sự không công bằng với cậu. Nhưng Tống Tri Hành cái gì cũng cho cô, cô cũng nên cho cậu một lời hồi đáp bởi cô hiểu cảm giác yêu đơn phương một người đau khổ đến như thế nào mà.

Cô không nên vì đau khổ của cô mà từ bỏ hy vọng được hạnh phúc.

Trình Ý mỉm cười, cố gắng bỏ qua cảm xúc của bản thân. Cô tin thời gian sống cùng nhau lâu dần cũng sẽ có tình cảm. Cô phải quên đi người cũ học cách yêu người mới thôi.

“Được, đợi sau khi tôi sáng mắt, chúng ta kết hôn đi.”

Tống Tri Hành liền gật đầu, trong lòng vui sướng. Mặc kệ cô là của ai, cậu cũng không thể buông tay cô được.

Nếu như Phó Nhược Hằng đã quyết định vĩnh viễn không muốn cho cô biết sự thật. Vậy thì cậu cũng sẽ vĩnh viễn không để cho cô biết được sự thật này.

Dù sao thì đây cũng là quyết định của Phó Nhược Hằng, cậu chỉ muốn cô được nhìn thấy, muốn cô được hạnh phúc.

Hơn nửa đời người cô đã hy sinh vì Phó Nhược Hằng rồi. Hắn ta chỉ là hoàn trả những gì hắn đã nợ cô, như vậy cũng chẳng có gì phải áy náy cả.

Một tuần sau, bệnh viện gọi đến, nói đã tìm được giác mạc phù hợp với cô. Kêu cô nhanh chóng đến đó, kiểm tra sức khỏe, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ngay lập tức tiến hành phẫu thuật.

Lúc Trình Ý nhập viện, anh luôn túc trực ở bên cạnh. Bởi vì lần phẫu thuật này rất quan trọng, bọn họ đã đợi hai năm rồi, khó khăn lắm mới tìm thấy giác mạc phù hợp với cô. Cho nên bọn họ liền không thể chờ đợi mà muốn nhanh chóng làm phẫu thuật để cô tìm thấy ánh sáng.

Vào trước giờ tiến hành phẫu thuật ba tiếng đồng hồ, Tống Tri Hành vẫn luôn ở bên cạnh cô, anh nói những chuyện khiến cho cô cảm thấy vui vẻ để trấn an cô tâm tình thoải mái nhất trước khi bước vào phòng bệnh.

“Không sao đâu Trình Ý, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rồi chị sẽ lại được nhìn thấy, Tiểu An vẫn luôn chờ chị nhìn thấy gương mặt con bé kia mà.”

“Ừm, Tiểu An chắc hẳn rất xinh đẹp nhỉ?”

“Con bé xinh đẹp giống như chị vậy.”

Trình Ý bật cười, một nụ cười trong trẻo. Ở bên cạnh Tống Tri Hành rất thoải mái, cảm giác thân thiết như người một nhà. Không biết mấy năm nay diện mạo Tống Tri Hành đã thay đổi ra sao, cô cũng rất muốn nhìn thấy gương mặt bé cưng của cô. Con bé chắc hẳn rất xinh, rất giống với một thiên thần.

Trong lòng cô háo hức mong chờ, ánh sáng cô đã đánh mất đi ấy, một lần nữa cô lại được tìm thấy. Cô có thể lại được ngắm nhìn thế giới này rồi, được chăm sóc cho bé con của cô, chứ không phải trở thành gánh nặng cho người khác.

Cô không hề hay biết lúc này ở bên ngoài phòng bệnh có một người luôn âm thầm dõi theo cô. Anh nhìn thấy nụ cười trên đôi môi cô, qua ánh nắng chiều tà càng trở nên rực rỡ.

Thế giới này thật sự rất công bằng. Khi một người có lại được ánh sáng thì đồng nghĩa với một người khác cũng phải mất đi ánh sáng.

Nhưng tất cả là anh cam tâm tình nguyện.

Anh muốn cô hạnh phúc, anh muốn cô lần nữa lại được nhìn thấy lại ánh sáng.

Anh muốn cô tươi cười, ôm hôn con gái. Người con gái đã yêu anh đó, hy sinh tất cả vì anh đó, cô xứng đáng được hạnh phúc.

Còn anh, anh chỉ muốn trước lúc nói lời ly biệt cô, có thể được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô lần cuối cùng. Khảm sâu nó vào trong tâm trí, để cho dù không nhìn thấy được nữa, anh vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt của cô.

Một đêm ân ái cùng cô cũng đủ khiến cho anh hạnh phúc cả nửa đời người.

Nếu như biết trước giữa bọn họ kết cục sẽ ly biệt, anh đã không tàn nhẫn đẩy cô ra như vậy.

Trái tim anh lúc biết yêu một người cũng là lúc học cách chấp nhận sự mất đi cô mãi mãi.

Có lẽ cuộc đời đã định sẵn kết cục giữa bọn họ chính là phân ly.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, Phó Nhược Hằng đích thân mời một bác sĩ hàng đầu chuyên khoa mắt từ nước ngoài về để làm phẫu thuật cho cô.

Xe đẩy cô vào bên trong phòng phẫu thuật, Tống Tri Hành nắm chặt tay cô, lúc này cô cảm thấy rất biết ơn, thì ra có người cam tâm tình nguyện yêu cô, vì cô mà hy sinh tất cả.

Cô nghẹn ngào nói với anh:

“Phẫu thuật không thành công cũng không sao. Dù sao thì cuộc đời này gặp được cậu và có một đứa con gái như Tiểu An tôi cũng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.”

“Không sao đâu Trình Ý, vẫn còn có tôi. Tôi vẫn luôn ở đây, mãi mãi cũng không bỏ rơi chị.”

Cậu nắm chặt tay cô, không muốn buông ra. Cậu có chút sợ hãi, cảm giác nếu như lần này thất bại, cô sẽ thất vọng biết bao, người đó cũng sẽ hy sinh vô ích.

Khi Trình Ý vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật, một chiếc xe khác cũng được đẩy vào sau. Người nằm trên đó là Phó Nhược Hằng, anh nhìn Tống Tri Hành, nắm lấy tay, giọng giống như đang cầu xin.

“Thay tôi chăm sóc cho cô ấy và Tiểu An. Cậu nhớ đừng quên những gì đã hứa với tôi đấy.”

“Anh… không hối hận sao? Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Phó Nhược Hằng cười nhạt, “Nếu như tôi hối hận thì cô ấy biết phải làm sao? Cô ấy đã mong chờ được nhìn thấy biết nhường nào. Cậu hãy hứa với tôi, nhất định không được nói cho cô ấy biết, người hiến mắt cho cô ấy chính là tôi. Hãy để cho cô ấy vĩnh viễn hận tôi, có như vậy cô ấy mới có thể an lòng mà sống hạnh phúc.”