Thì ra lúc nãy khi bị Trương Mỹ Nhân uy hiếp nhưng anh không thể nào vì như vậy mà làm chuyện có lỗi với cô được.
Nếu như cô biết anh lên giường với người phụ nữ khác, chắc chắn cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu. Rồi cô sẽ bỏ đi đến một nơi thật xa, không cho anh được gặp lại cô và con nữa thì sao?
Anh hất mạnh cô ta ngã xuống sàn, miệng đay nghiến, hai mắt đã đỏ ngầu.
“Cô thôi đi, chỉ cần nhìn thấy con người ghê tởm của cô là tôi đã không cương nổi rồi. Ngủ với cô tôi thà chết còn hơn.”
Trương Mỹ Nhân bị Phó Nhược Hằng lăng nhục mà tức điên lên. Trong 22 năm cuộc đời của cô ta chưa từng bị sỉ nhục thậm tệ như vậy. Những công tử nhà giàu theo đuổi cô ta xếp hàng dài vậy mà Phó Nhược Hằng có phúc lại không biết hưởng.
“Chẳng lẽ anh không muốn cứu Trình Ý sao?”
“Không cần nữa. Nếu như cô ấy biết tôi ngủ với cô, cả đời này cô ấy nhất định cũng sẽ không tha thứ cho tôi. Nếu như cô ấy mà không chịu gặp tôi nữa, không tha thứ cho tôi, tôi có sống cũng như vậy thôi.”
“Vì hành động này độc ác này của cô cho nên từ ngày mai Trương thị sẽ phá sản hoàn toàn. Còn bây giờ…”
Anh vỗ tay hai cái, vệ sĩ lập tức tiến vào, Phó Nhược Hằng ung dung mặc lại quần áo trên người.
“Cô Trương đây đang thèm khát đàn ông, các cậu đêm nay hãy thi nhau phục vụ cho cô ta cho tôi.”
“Đừng mà, Phó tổng…”
“Cô không muốn vậy sao lại bắt cô ấy phải chịu? Đây là cái giá cô phải trả vì đã chọc giận tôi. Nếu như cô ấy mà có mệnh hệ gì thì tôi nhất định sẽ giết chết cô.”
Phó Nhược Hằng nói rồi bỏ chạy nhanh ra ngoài, cơn lửa dục thiêu đốt anh đến phát điên. Thì ra lúc nãy nhận được tin Trình Ý gặp nguy hiểm, anh đã ngay lập tức nhắn tin cho thư ký Chu đi điều tra vị trí hiện tại của cô. Bây giờ thông tin cũng đã có, anh không cần thiết phải câu thời gian với cô ta nữa.
Anh thấy nhớ cô, anh muốn gặp cô, muốn hôn cô, muốn chạm vào da thịt cô. Chỉ có cô mới đủ để khiến anh muốn triền miên âu yếm.
Cả ba tên kia nhanh chóng bị vệ sĩ của Phó Nhược Hằng khống chế. Bọn họ thấy Phó Nhược Hằng tới mà tỏ ra run sợ, ai trong giới cũng biết Phó Nhược Hằng có thân phận ra sao, thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác cỡ nào. Căn bản là không ai dám chọc giận anh.
“Phó tổng, chúng tôi hoàn toàn không biết cô ấy là người con gái của ngài.”
Bốp!!!
Ông ta lập tức ăn ngay một cú đấm của Phó Nhược Hằng, trong miệng toàn bộ là máu tươi.
“Câm miệng chó của các người lại! Thật đúng là một lũ chó má mà, sao các người dám làm ra chuyện đồi bại với các cô gái như thế hả? Nếu hôm nay tôi không đến thì có phải các người sẽ tiếp tục hại đời không biết bao nhiêu cô gái không?”
Trước khí thế của Phó Nhược Hằng, bọn chúng không dám hó hé mà cúi gằm mặt. Bọn chúng đều là những nhân vật có máu mặt trong xã hội lại bị bắt tại trận như vậy.
“Tống bọn chúng vào tù đi! Đừng có để bọn chúng đi ra ngoài hại đời nữa.”
“Vâng.”
Vệ sĩ nghe xong lập tức làm theo, áp giải bọn chúng đến đồn cảnh sát. Lúc này Phó Nhược Hằng mới nhìn đến Trình Ý, nhìn cô khó chịu nằm trên giường không ngừng uốn éo thân thể.
Phó Nhược Hằng nhìn cô mà thấy thương xót, trong lòng thầm căm hận lũ cầm thú kia. Nếu như anh đến muộn một chút có thể là bọn chúng đã cưỡng hiếp cô rồi không?
Anh đến bên giường nhẹ nhàng bế cô lên ôm lấy cẩn thận kiểm tra cho cô. Cả người cô nóng ran hệt như có một ngọn lửa thiêu đốt, “Trình Ý, là anh đây, em có làm sao không?”
“Cho tôi… Khó chịu quá…”
“Trình Ý, là anh đây.”
Trong cơn mê man, cô nghe thấy giọng nói của Phó Nhược Hằng, cô không biết có phải là anh thật hay không nữa. Sao anh lại đến cứu cô được kia chứ?
Cô cứ uốn éo thân người rồi vuốt ve thân thể của anh. Không biết cô có nhận ra anh hay không hay là bị thuốc làm cho mụ mị đi lý trí, bây giờ chỉ muốn được thỏa mãn. Cả cơ thể của anh cũng bị những cái vuốt ve của cô làm cho đến cực hạn.
Lúc nãy ở Trương thị là anh đã gắng gượng chạy đi cứu cô. Bây giờ thuốc trong người vẫn còn, anh cũng rất muốn làm chuyện đó với cô.
Trước đây anh ích kỷ chỉ muốn chiếm đoạt cô để giày vò cô mà thôi. Nhưng bây giờ anh không muốn nhân lúc cô đang trúng thuốc mà làm chuyện đó với cô được.
Anh muốn giải thích rõ mọi chuyện với cô, nói với cô rằng anh yêu cô, anh chưa từng phản bội cô, anh không có thích người con gái khác, anh chỉ có cô thôi. Nói với cô bao nhiêu năm qua anh đau khổ vì cô thế nào, anh muốn cô tự nguyện trao cho anh.
Khi anh còn cố gắng giữ lại một tia lý trí cuối cùng thì Trình Ý đã vòng tay ôm lấy anh mà cúi xuống hôn cuồng nhiệt, còn gỡ cả cúc áo của anh ra.
“Cho em đi mà… Đừng dừng lại!”
Xem ta bây giờ anh không thể làm chính nhân quân tử được nữa rồi. Bởi vì trong lòng anh cũng khao khát được hòa làm một với cô sau bao nhiêu năm dài trống vắng.
Có trời mới biết anh đã nhớ cô đến phát điên như thế nào?
Phó Nhược Hằng trong lòng sướng rơn, có phải là cô đã đồng ý cho anh làm rồi đúng không? Anh cũng đáp lại nụ hôn của cô, anh rất nhớ rất nhớ cô, hương thơm nhẹ nhàng trên người cô, loại cảm giác triền miên chết người này không cách gì ngăn cản nổi giữa hai con người đã nhung nhớ nhau từ rất lâu rồi.
Tất cả giống như một ngọn lửa thổi bùng lên tất cả.
Phó Nhược Hằng xoay người cô nằm xuống giường, đôi môi vẫn không rời, hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi quấn quýt dây dưa đến tận bên trong khoang miệng. Tay anh vuốt ve khắp người để khiến cho cô được thoải mái.
Bây giờ anh không nghĩ gì được nhiều nữa. Cho dù ngày mai khi cô tỉnh dậy phát hiện là anh, chửi rủa anh, anh cũng cam lòng.
“Trình Ý, là anh đây, anh là Phó Nhược Hằng.”
Trình Ý mơ màng cảm thấy người trước mặt mình là anh nhưng cô vẫn không dám tin. Nhưng so với việc tưởng tượng người đó là anh cảm giác lại có phần dễ chịu hơn.
Phó Nhược Hằng cởi hết quần áo của mình ra rồi đến quần áo của cô. Anh nhìn vào chỗ đó của cô đã ướt đẫm, cô hiện tại bây giờ rất khó chịu, chỉ có anh mới có thể giúp cô thôi.
“Nhược Hằng, em khó chịu… Mau giúp em.”
“Trình Ý, anh xin lỗi, hôm nay anh chỉ có thể làm cầm thú. Ngày mai hãy tha thứ cho anh được không?”